Sườn Tịch Tà trúng kiếm tuy hung hiểm nhưng bởi vì không tổn thương tới nội tạng, chỉ dưỡng thương trên giường một ngày là có thể xuống giường đi lại cho nên chưa theo Hồng Định Quốc cùng vào kinh, không phải vết thương nghiêm trọng gì. Ngày ấy hắn mò được Lý Trình từ trong con thuyền chìm rồi được Lý Song Thực đón lên trên thuyền, nhìn bốn phía chung quanh, không thấy một bóng người.
“Lý Sư đâu?” Hắn giữ chặt vết thương trên ngực, chất vấn Lê Xán.
Lê Xán cũng ngẩn ra, “Không trông thấy, tôi đi ra từ trong khoang thuyền, bên ngoài chỉ còn lại ba người nhưng không thấy y”.
“Chỉ sợ là đã rơi xuống nước rồi”. Lý Song Thực nói.
Tịch Tà vịn mép thuyền, nhìn nước sông nhíu mày, “Y là người Bạch Dương, chưa chắc đã biết bơi”.
Lúc bấy mọi người mới hoảng loạn cầm gậy trúc mò người, Tịch Tà hối hả băng bó qua chỗ đau rồi cũng đứng ở đầu thuyền không ngừng nhìn ra giữa giữa sông. Mãi đến lúc máu tươi từ ngực rỉ ra đầm đìa mới thấy mê man. Khương Phóng dùng thuyền qua đây, thấy thế tất nhiên là đau lòng trách móc một trận, không cho phân trần mà đón hắn về chỗ của thủy quân ở Thượng Giang. Lê Xán đã tự lĩnh người hộ tống Hồng Định Quốc đi trước. Chiến thuyền của thủy quân trên mặt sông và vài con thuyền qua lại của cục Thừa Vận đều bận rộn lạ thường, mò tới đêm vẫn không có tin tức của Lý Sư.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”. Tịch Tà cắn răng nói, “Đợi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-hi-ky-su/2499355/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.