๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn thoát chết, trước đòn cuối cùng của Hoàng đế, tay y bị đánh bay
như lá rụng, hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay bệ hạ kèm
theo luồng chân khí cuối cùng trong đời, hung hăng vỗ vào mặt Ngũ Trúc.
Khánh Đế vỗ một cái, cổ Ngũ Trúc đột ngột gãy lệch, ngã ngược ra sau, tấm
vải đen rơi xuống. Thời gian...dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.
o O o
Tấm vải đen bay phất phơ trong gió nhẹ.
Có một tấm vải đen che cửa sổ Giám Sát viện, che đi ánh sáng chói lòa của
cung điện. Có một tấm vải đen che đôi mắt Ngũ Trúc, che đi bầu trời.
Không biết tấm vải này đã che bao nhiêu năm, dường như không bao giờ có
ngày được mở ra, hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng vạn năm, mãi như thế.
Hôm nay tấm vải đen rơi xuống, phía dưới là... một cầu vồng.
Một vệt cầu vồng bắn ra từ giữa hai lông mày thanh tú của Ngũ Trúc, từ đôi
mắt trong veo và linh động của hắn, trong nháy mắt chiếu sáng quảng trường
trong hoàng cung, xuyên qua bóng hình vàng rực kia!
Cầu vồng xuyên qua người Khánh Đế, khiến khuôn mặt kinh ngạc của ngài
sáng rực lên rồi đập mạnh vào cung điện Thái Cực, biến thành con rồng lửa,
trong chớp mắt đốt cháy cả cung điện!
Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Hoàng đế bỗng trở nên bình tĩnh. Trong
ngọn lửa, ngài kiêu hãnh đứng thẳng dậy. Mặc dù chỉ còn một tay nhưng ngài
vẫn đứng thẳng. Ngay trước lúc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4232024/chuong-2088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.