๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vì vậy, Ngũ Trúc với chiếc mũ che mặt thoạt nhìn tự do lang thang trong
kinh đô nhưng thực chất rất nguy hiểm. Hắn không ra tay, không quan tâm, chỉ
quan sát qua tấm vải đen, quan sát đô thành xa lạ mà quen thuộc này.
Ngũ Trúc đi giữa đám đông, tò mò nhìn những cây kẹo hồ lô, lắng nghe mọi
người trong quán trà sôi nổi bàn luận tình hình chiến sự phương bắc. Sau đó hắn
đi qua các hẻm nhỏ, đi qua đường Thiên Hà, tới ngoài rìa quảng trường hoàng
cung.
Hắn tò mò nghiêng đầu nhìn qua tấm vải đem, ngắm cổng chính hoàng cung
huy hoàng, không hiểu sao trong cõi lòng lạnh lẽo dâng lên tia căm phẫn không
kìm nén được.
"Bốp!" Một hòn đá nhỏ ném trúng người cậu rồi nhiều hòn đá khác tiếp tục
bay tới. Lũ trẻ hư ở kinh đô hoàn toàn không biết gã đội mũ kia chính là thực
thể nguy hiểm nhất trên đời, ra sức ném đá vào hắn.
"Đánh thằng ngốc nào! Đánh thằng ngốc nào!"
Ngũ Trúc đứng yên bất động, mặc cho đám trẻ ném đá. Hắn nhìn cổng chính
hoàng cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Hình như nơi này gọi là Ngọ Môn, dùng để
giết người."
Đây là câu nói thứ hai của Ngũ Trúc kể từ khi rời Thần Miếu, không ai nghe
thấy cả. Hắn chỉ nhớ nơi này từng gọi là Ngọ Môn, từng có rất nhiều người chết
ở đây, đó là một câu chuyện rất xa xưa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hậu viên Diệp phủ.
Đôi mắt Diệp Hoàn co rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231995/chuong-2059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.