๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Nhìn khối băng này, nhìn tấm vải đen trên băng,
Phạm Nhàn như thấy được một linh hồn quen thuộc dần biến thành ánh sáng,
tách ra khỏi cơ thể, bay lên giữa không trung rồi dần dần tan biến.
Sự thật này khiến Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau buồn. Y mơ
hồ nhận ra cuộc đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại được Ngũ Trúc thúc
nữa, nỗi đau này khiến y quên mất bản thân vẫn còn bị xiên trên cây dùi sắt, bị
thương nặng sắp chết, sắp phải từ giã cõi đời này.
Đối với Phạm Nhàn đã trải qua biến hóa thiên thu, cái chết không đáng sợ,
đáng sợ là lúc lìa đời người thân yêu nhất lại không nhận ra mình. Y tuyệt vọng
nhìn Ngũ Trúc một cái, máu tươi phun ra, kiệt sức quỵ xuống tuyết.
Ngũ Trúc chậm rãi rút dùi sắt về, không liếc mắt nhìn Phạm Nhàn đang quỳ
trước mặt, vung cánh tay lên, áo choàng mỏng manh xé toạc không khí, đánh
bay Vương Thập Tam Lang cuối cùng không nhịn được lao ra tấn công từ phía
sau.
Rồi vị người mù đeo vải đen này không chút cảm xúc bước đều đều qua bệ
đá phủ tuyết, mỗi bước dường như đã tính toán sẵn. Hắn đi đến trước tòa kiến
trúc duy nhất còn nguyên vẹn trong đền thờ rồi ngồi xuống.
Như một cái xác không hồn, hắn lại ngồi xuống trước cánh cổng kho báu
băng tuyết ngàn xưa, bắt đầu canh giữ, bắt đầu chờ đợi. Không biết chờ đợi lần
này là bao nhiêu ngàn năm, bao nhiêu vạn năm nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231966/chuong-2030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.