๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiến
trúc.
Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cười
của y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan và
quái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trong
không gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thể
nhịn được mà nằm ngửa ra sau.
Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như không
quan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trang
nghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnh
lẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:
"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươi
thực sự tự cho mình là thần rồi."
Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đến
trên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấm
gương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện với
những con người chịu vô vàn khổ đau.
Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này để
tiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinh
hãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231962/chuong-2026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.