๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh nắng chỉ chiếu khắp núi tuyết sau đêm dài, người trong Thần Miếu
muốn ra phơi nắng nên mới hiện thế? Phạm Nhàn thoải mái nằm sau lưng Hải
Đường, vui vẻ quay đầu ngửi cổ cô gái, cực kỳ phấn khích, trong lòng thầm
khẳng định chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Trên bầu trời của ngọn núi
tuyết chắc chắn có dấu vết nhân tạo sau khi băng tan.
Hải Đường nhíu mày, không hiểu vì sao Phạm Nhàn tự tin như vậy, cũng
không biết tại sao y lại vui mừng đến thế.
Đúng như Phạm Nhàn dự đoán, không lâu sau Vương Thập Tam Lang đang
tìm kiếm phía trước hai trăm trượng bỗng quay đầu lại, ra dấu với hai người.
Trong gió tuyết không nghe rõ nhưng Phạm Nhàn và Hải Đường dễ dàng cảm
nhận được thái độ phấn khích của vị đệ tử Kiếm Lư.
o O o
Trong một thung lũng tuyết, Phạm Nhàn ngồi xổm xuống quan sát kỹ vết
tích Vương Thập Tam Lang tìm thấy. Từ lớp băng phủ bên ngoài, y khoét một
lỗ, tìm thấy thứ cả ba đang tìm kiếm - một số dấu vết nhân tạo giống như đường
ray, không rõ làm bằng chất liệu gì, trong môi trường lạnh giá vẫn cực kỳ bóng
loáng, không hề biến dạng.
Được Hải Đường đỡ người, Phạm Nhàn đứng dậy, nhìn dọc theo đường ray
đến sâu trong băng tuyết, nhìn lên trên mãi, nơi gió tuyết lớn, dãy núi băng chợt
như bị gãy đổ vào bên trong. Có lẽ đó là điểm cuối của đường ray.
Vương Thập Tam Lang còn tìm thấy vài đường ray khác cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231943/chuong-2007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.