๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường nằm đối diện nhẹ giọng: "Sư phụ ta là người đầu tiên tìm Thần
Miếu, không thể biết đường hơn ngươi được, tất nhiên sẽ vất vả hơn. Nhưng
hậu nhân luôn khá hơn tiền nhân, có vẻ như ngươi biết nhiều hơn chúng ta."
"Đừng ganh tỵ với ta. " Phạm Nhàn nhắm mắt cười nói: "Được đi nhiều nơi,
trải nghiệm nhiều chuyện, bản thân đã là niềm hạnh phúc hiếm có."
Vương Thập Tam Lang đáp: "Nói có lý."
"Vậy, sao chúng ta không thi từ đối đáp qua đêm? Sau này sử sách sẽ ghi,
đêm gió tuyết dữ dội, tạo thành bài thơ tuyệt tác như thế nào, há chẳng tuyệt
sao? Ta xin mở đầu: Một đêm gió bắc thét gào..."
Không có đoạn sau, rõ ràng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không
muốn chiều theo tính hủ nho của Phạm Nhàn, hoàn toàn im lặng.
Phạm Nhàn ho hai tiếng, cười nói: "Quá nể mặt."
"Chúng ta đều là người thô lỗ, ngươi bắt chúng ta làm thơ nối, là ngươi
không nể mặt chúng ta. Hơn nữa, câu đó là do tên Phong Lạt Tử trong Thạch
Đầu Ký viết. "
"Thạch Đầu Ký là do ta viết hết, ai dám bảo câu đó không phải ta viết?"
Giọng vô liêm sỉ của Phạm Nhàn vang lên trong lều.
Hai người còn lại dùng thái độ im lặng để thể hiện vẻ khinh thường. Phạm
Nhàn mỉm cười, mở đôi mắt mệt mỏi trong bóng tối, vừa ho vừa thở dốc nói:
"Mọi thứ đã nói hết rồi, chúng ta hiểu nhau cũng đủ rồi... Nhưng ta luôn tò mò,
các người sống trên đời này, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231937/chuong-2001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.