๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân im lặng một lúc mới nói: “Đây là công việc của Viện, con
không thể vì tư tình.”
Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Rốt cuộc trong phủ có thể
che giấu được người hay không, con rõ nhất."
Ngôn Băng Vân hành lễ vấn an, cáo lui bước đi. Lúc đi ngang qua cái núi
giả khổng lồ trước hành lang, bỗng dừng bước, mắt nhìn những rêu xanh cùng
tuyết còn sót lại trên mặt núi, chợt nghĩ đến một số quy tắc kỳ lạ thuở nhỏ trong
nhà, cảm thấy mình dường như đã bỏ sót điều gì đó.
o O o
May mà trời đông ngày dài, căn phòng tối này không quá ẩm ướt. Nhưng
kinh mạch trong người vẫn đầy ắp vết thương, những sợi dây thép đỏ rực vẫn
xuyên qua đó, đau nhức không dứt, giống hàng vạn mũi kim nhỏ châm vào đầu.
Cơn đau khiến Phạm Nhàn không thể khống chế được khí hải sau lưng, thậm
chí ngay cả vận chân khí lực cơ bản cũng không thể. Muốn dùng chân khí Thiên
Nhất đạo để chữa lành kinh mạch giờ đây chỉ còn là ước vọng xa vời.
Chỉ có thể nhờ thời gian và quyển sách kỳ diệu kia, hấp thu nguyên khí quý
giá từ đất trời, từ từ bổ sung vào khí hải trống rỗng của mình. Nhưng với
nguyên khí quá thưa thớt trong không khí, nếu phục hồi theo tốc độ này, có lẽ
hai ba chục năm nữa Phạm Nhàn vẫn sẽ là phế nhân.
Phạm Nhàn dựa vào tường phòng, điều hòa hơi thở để kiểm soát cơn đau.
Mặc dù đêm khuya
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231918/chuong-1982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.