๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng bây giờ trong lầu là Hoàng đế, sở hữu tu vi chân khí vô song đường
thời nhưng thân thể vẫn có giới hạn. Trong khoảng cách ngắn ngài có thể di
chuyển thần tốc nhưng sẽ không thể bay ra ngoài tiểu lâu chỉ trong thời thoáng
chốc. Và ngay sau đó là đòn tấn công liên tiếp của Phạm Nhàn.
Hai chân trượt trên tuyết, để lại hai vệt dài, Phạm Nhàn hạ cánh xuống
tuyết, kiếm quang lóe lên trước mặt, quỳ một gối xuống, chính là tư thế tập kích
tuyệt mệnh.
Ngay lúc ánh kiếm làm rực rỡ khuôn mặt y, một đám lửa bùng cháy dữ dội
nuốt chửng cả tiểu lâu, biến nơi tuyết phủ thành biển lửa.
Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bốc cao, bao trùm tiểu lâu, ánh lửa rực rỡ làm
ấm thanh kiếm lạnh giá trước mặt Phạm Nhàn.
Ngọn lửa lớn và bùng cháy nhanh như vậy chắc chắn do Phạm Nhàn chuẩn
bị trong tiểu lâu.
Nhưng làm Phạm Nhàn thất vọng là giữa biển lửa, bóng người Hoàng đế
xuất hiện, đứng trên tuyết nhìn y, để biển lửa lại phía sau.
Long bào trên người Hoàng đế bị cháy xém, tóc bị đốt cháy, sắc mặt nhợt
nhạt nhưng vẫn đứng vững, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn.
"Hỏa dược của Tam Xử, ngươi chuyển vào cung từ bao giờ?" Hoàng đế híp
mắt lại, nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn mỉm cười, siết chặt chuôi kiếm, đáp: "Ba năm trước kinh đô
loạn lạc, khi ấy ta làm giám quốc, muốn chuyển bao nhiêu hỏa dược vào cung
mà chẳng được."
Hoàng đế chậm rãi tiến lại gần, mắt híp lại, lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231892/chuong-1956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.