๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hai mắt Khánh Đế: "Bệ hạ muốn thống nhất
thiên hạ, muốn xây dựng một đế quốc rộng lớn, chấm dứt chiến tranh kéo dài
trên đại lục, tìm kiếm một tương lai bình an cho hàng triệu dân chúng, để lại
danh hiệu vĩ đại trong sử sách... Vậy nên điều bệ hạ theo đuổi chính là thiên thu
vạn đại của Khánh Quốc sau khi thống nhất thiên hạ.”
“Nếu bệ hạ còn sống, chiếm trọn Bắc Tề và Đông Di, dùng lực lượng thiết
huyết đàn áp kháng cự, dùng trí tuệ tài năng thu phục lòng dân, chắc chắn có thể
thống nhất thiên hạ. Nhưng nếu bệ hạ qua đời thì sao?”
Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, cười nói: “Thế gian không còn bệ hạ
nào, triều đình Đại Khánh ban đầu thống nhất thiên hạ biết kiếm đâu được một
người cai trị tài năng xuất chúng như vậy? Lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn, nhân tài
nổi lên liên tiếp, dân số đông đúc, kế thừa khí thế Đại Ngụy, tự xưng là chính
thống, nếu không ai kiềm chế được, hàng ngàn vạn con dân nước khác khởi
binh phản loạn, ai có thể ngăn cản? Chỉ dựa vào đại quân Khánh Quốc chúng ta
đi giết người khắp nơi sao? Thiên hạ vừa thống nhất chắc chắn lại lâm vào
chiến tranh, lúc đó liệu đại quân ta còn có thể bảo vệ được thống nhất hay
không còn chưa biết, chỉ sợ cả thiên hạ phản loạn, kinh đô Đại Khánh của
chúng ta cũng nguy hiểm rồi.
“Bệ hạ thông hiểu sử sách, tất nhiên biết rằng trị dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231881/chuong-1945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.