๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau một hồi im lặng khó xử, Phó khanh Đại Lý nhíu mày , vỗ nhẹ vai Hầu
Quý Thường, thì thầm trấn an: “Ngồi đi.”
Hầu Quý Thường tâm thần bấn loạn ngồi xuống, một lúc sau mới thở dài hổ
thẹn.
Nếu là trong bất kỳ thời điểm nào trước đây, bàn khách này nhất định sẽ lên
chào hỏi, cung kính làm lễ thỉnh an với Phạm Nhàn. Nhưng ngày nay Phạm
Nhàn không chỉ mất hết chức tước, ngay cả tước vị nhất đẳng công cũng bị
Hoàng đế bệ hạ thu hồi, trên người trống rỗng, chỉ là thường dân.
Quan viên Đại Lý tự bàn này đều thuộc phe cánh của Hạ Tông Vĩ, biết rõ
Tiểu Phạm đại nhân đứng bên kia lan can, còn mình ở bên này, đương nhiên
không thể bước tới, quan lại sao có thể nhường dân thường? Lẽ nào phe cánh họ
Hạ đang thịnh hành lại nhường cho con chó rớt xuống sông? Nhìn thấy Phạm Nhàn suy sụp, tuy bọn họ không đến nỗi ngu xuẩn châm
chọc, nhưng trong lòng chắc sẽ vui mừng. Những vụ án cũ của Đại Lý tự và
Giám Sát viện gần đây đang trong thời kỳ rực rỡ. Đây lại là nơi phồn hoa trọng
yếu của kinh đô, Hoàng đế bệ hạ siết chặt Phạm Nhàn, chỉ cần bọn họ không
chủ động khiêu khích, có lẽ Phạm Nhàn cũng sẽ không ăn no rửng mỡ mà tự
làm mất mặt.
Hôm nay không hiểu sao bình phong vẫn chưa được treo mà rượu và đồ ăn
đã được bưng lên trước. Đám quan lại Đại Lý tự tuy hơi bực dọc nhưng trong
tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231865/chuong-1929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.