๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước động
tĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chút
nào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theo
là Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới Đông
Di, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực của
ngươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắn
từng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi,
ngươi còn làm được gì?"
"Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phải
hành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn."
"Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách của
Khánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." Hải
Đường nói.
Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉu
kia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"
Đó là Ảnh Tử, suốt những tháng qua luôn phiêu bạt trong kinh đô. Ngay sau
đó, một giọng nói vững chắc cũng vang lên, dường như cũng muốn thuyết phục
Phạm Nhàn: "Ta không rành về tự tin cho lắm, nhưng nếu thật sự phải xuất
kiếm... ta sẽ tự nhủ mình nhất định phải tự tin."
Người nói câu đó chính là Vương Thập Tam Lang, vị đệ tử quan môn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231857/chuong-1921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.