๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý Hoằng
Thành gật đầu.
Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi còn
nhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tử
Tần gia cũng chết oan trong doanh trại."
"Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:
"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắc
lâu như vậy."
"Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." Cung
Điển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trung
thành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về Định
Châu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."
Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưa
Diệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ở
kinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêm
trọng nhất.
"Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần này
mời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." Cung
Điển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hành
động này của Phạm Nhàn."
Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi cho
rằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231853/chuong-1917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.