๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dương Vạn Lý nghiến răng giận dữ: "Quý Thường được lắm, bỏ tối theo
sáng nhanh nhỉ. Ngày khác gặp mặt, ta nhất định phải khen ngợi một tiếng." Lời
nói này đương nhiên là chế nhạo ngược. Thành Giai Lâm nghe xong chỉ cười
khổ, một lúc sau thở dài: "Nhớ năm xưa trong quán trọ Đồng Phúc, Quý
Thường huynh nói với chúng ta, khi Tiểu Phạm đại nhân dạo chơi cũng vẫn chú
ý không để nước mưa từ ô rơi vào chảo dầu của những người bán rong. Người
quan tâm đến dân như vậy mới là đối tượng chúng ta nên theo. Không ngờ ngày
nay hắn lại..."
Chỉ thở dài một tiếng, Phạm Nhàn lại mỉm cười, vỗ tay cho ba người bắt đầu
ăn uống, nói: "Mỗi người có hoàn cảnh riêng, huống hồ bây giờ ta không thể
làm việc trong triều đình, Quý Thường muốn làm việc cho bách tính, gần gũi
với Hạ Đại học sĩ một chút cũng là chuyện bình thường."
Nói rất bình tĩnh, không ai nhìn ra vẻ lạnh lùng trong lòng y. Thật ra Phạm
Nhàn cũng hiểu, trong Phạm môn tứ tử, người y coi trọng nhất vốn là Hầu Quý
Thường. Có điều thời thế xoay vần, không biết là do sắp đặt của Phạm Nhàn có
sai sót, hay là vận may... trong tứ tử, Dương Vạn Lý có công xây đê lớn, danh
vang thiên hạ; Thành Giai Lâm tuổi trẻ đã làm đến Tri châu, cũng là một trong
Thất Quân tử từng được triệu kiến; Sử Xiển Lập tuy không ra làm quan nhưng
địa vị chủ nhân Bão Nguyệt lâu vẻ vang biết bao.
Chỉ riêng Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231847/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.