๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vấn đề là không thể huy động toàn bộ bên Yến Kinh. Một khi chiến tranh
nổ ra, Đông Di thành chỉ trung thành về danh nghĩa, lòng người chưa định, e
rằng sẽ dẫn đến cuộc nội chiến chân chính đầu tiên của Đại Khánh.
Dù thế nào đi nữa Vương Chí Côn cũng không dám gánh chịu trách nhiệm
lịch sử này, đặc biệt là địa vị của ông trong quân ngũ đã lên tới đỉnh điểm, cho
dù lập thêm bất cứ công lạo trên sa trường, cùng lắm là như Diệp soái trở lại
kinh đô, trở thành Chính sứ Khu Mật viện, có thêm bước tiến về mặt danh nghĩa
nhưng thực tế chẳng có chỗ tốt nào. Đối với vị Đại đô đốc Yến Kinh này mà
nói, cuộc đời đã chẳng còn nhiều chỗ trống cho ông phấn đấu.
Vì vậy ông nhất định phải cân nhắc cho dòng dõi của gia tộc mình, suy nghĩ
cho tương lai. Mặc dù hiện tại bệ hạ vẫn oai vệ trước thiên hạ, nhưng dù sao bệ
hạ cũng đã già rồi... Tương lai chắc chắn ngày ấy sẽ đến, nếu lần này Phạm
Nhàn có thể vượt qua cơn phong ba... Không, cho dù Phạm Nhàn không vượt
qua, nhưng tương lai khi Tam hoàng tử lên ngôi, với tình nghĩa giữa ông và
Phạm Nhàn, liệu có tha thứ cho chính mình? Vương Chí Côn nhíu chặt lông mày, dù sao ông cũng là đại soái một
phương, tinh thông mưu lược sa trường nhưng lại khó có thể chú ý đến động
tĩnh chi tiết. Chuyện tuyển tú ở kinh đô cũng không khiến ông hiểu ý định của
bệ hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231833/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.