๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, Diêu thái giám dẫn hai tiểu thái giám cầm
khay đồng bước vào, trong khay là nước ấm nghi ngút khói. Hoàng đế nhận lấy
khăn lông nóng từ tay Diêu thái giám, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Nhược
Nhược tiếp tục nói rồi đặt tấm khăn lông cuộn ấy lên mặt, chà xát mạnh vào hốc
mắt.
Dưới lớp khăn lông, Khánh Đế chậm rãi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìn
thấy nét mặt ngài lúc bấy giờ, cũng chẳng ai hay biết rằng giây phút trước đó,
ngài đột nhiên nghĩ đến cơn mưa thu ngày hôm qua, sau khi đưa Lý Thừa Bình
về cung, tay đứa con trai thứ ba của ngài run rẩy khi bị nắm chặt. Đôi mắt thiếu
niên tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Giống hệt Thừa Càn ngày xưa.
Trong lòng Hoàng đế bỗng dâng lên một cơn tức giận giá lạnh, giật khăn
ném xuống đất, hít thở sâu vài hơi rồi mới nén được cơn thịnh nộ xuống. Ngài
nhìn Diêu thái giám nói: "Sao lâu vậy?"
Diêu thái giám quỳ xuống, run giọng đáp: "Vừa rồi trong cung đình có việc
quan trọng tâu lên, nên chậm trễ thời gian."
"Nói."
"Cung đình phái canh giữ bên ngoài Phạm phủ..." Nói đến đây, Diêu công
công vô thức liếc nhìn tiểu thư Phạm phủ đang ngồi bên cạnh rồi lại cúi đầu
xuống: "Có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều bị giết."
Nét mặt Hoàng đế chợt đông cứng như băng, ngài từ từ ngồi thẳng dậy trên
long sàng, im lặng nhìn chằm chằm vào Diêu thái giám.
Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231781/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.