๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn phiền muộn vô cùng, thốt lên: "Ngọn núi ấy cao lớn và lạnh lẽo
như vậy, ta không thể nào đến gần, dù có mang theo tro cốt của ngươi cũng vô
dụng."
"Đó chỉ là lấy cớ!" Tứ Cố Kiếm giận dữ gầm lên: "Chỉ là lấy cớ mà thôi!"
Ngay sau đó, Tứ Cố Kiếm tung một nhát kiếm, cuốn lên từng đám hoa
tuyết, rải rác khắp bầu trời và mặt đất, diễm lệ đến không thể chống lại. Phạm
Nhàn mặt mày tái nhợt, dùng hết sức lực, đôi chân trần liều mạng đạp lên tuyết
mềm, hướng về ngọn núi tuyết cao vời vợi, tựa như không bao giờ có thể chinh
phục.
Sau đó, y nhìn thấy một bóng đen đang từ tốn và kiên định bước lên ngọn
Đại Tuyết sơn, Phạm Nhàn mừng rỡ vô cùng, hét lớn: "Ngũ Trúc thúc, chờ ta
một chút."
Ngũ Trúc bịt mắt bằng tấm vải đen, dường như không nghe thấy tiếng gọi
nào, vẫn kiên trì và lạnh lùng bước lên núi. Nhưng nhát kiếm sau lưng Phạm
Nhàn đã đến, chỉ có một đóa hoa kiếm nhưng trong chớp mắt đã nở rộ vô số,
mỗi nhát cắt vào lồng ngực và bụng Phạm Nhàn, lấy đi từng mảnh thịt.
Đau đớn vô cùng cô tận khiến Phạm Nhàn hét lên thảm thiết, ngã xuống đất,
máu chảy ra nhuộm đỏ mặt tuyết, lập tức biến thành những bông hoa máu đỏ
thẫm, như những viên mã não quý giá đầy sát khí.
Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc bước lên Đại Tuyết sơn, ngọn núi tuyết vẫn
cao lớn và lạnh lẽo như xưa, y cảm nhận nỗi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231779/chuong-1843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.