๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dưới tường thành hoàng cung, Ngôn Băng Vân cúi đầu sâu hơn tất cả mọi
người, hướng về phía pháp trường. Qua màn mưa, y vẫn thấy Tiểu Phạm đại
nhân đang ôm thi thể lão Viện trưởng, vẻ mặt hờ hững đờ đẫn. Thân thể Ngôn
Băng Vân run lên khi nghĩ đến những lời của lão Viện trưởng đã nói năm xưa
trong Giám Sát viện.
Một ngày nào đó, ta sẽ chết, Phạm Nhàn sẽ nổi điên...
o O o
Ngôn Băng Vân giật mình ngước mặt lên, hít một hơi thật sâu, lau đi nước
mưa trên khuôn mặt, tiếp tục âm thầm phát lệnh cho các nơi. Đám mật thám ẩn
mình trong đám dân chúng kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nén chặt những
điều có thể xảy ra trong phạm vi nhỏ nhất. Dĩ nhiên, Ngôn Băng Vân càng hy
vọng tất cả điều này sẽ không xảy ra.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người đã chết, lăng trì dù chưa hoàn thành, đao phủ bị Phạm Nhàn căm hận
chém làm đôi, tất nhiên cũng chẳng cần tiếp tục nữa. Mưa thu vẫn rơi lộp độp
trên quảng trường trước hoàng cung, nhưng không một ai rời đi, dường như ai
nấy đều biết ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đám khổ tu sĩ vây quanh pháp trường thong thả tiến về chiếc đài gỗ nhỏ,
chiếc mũ rộng vành che nắng che mưa, cũng che đi nét mặt thật sự của chúng.
Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được nguy hiểm bên dưới, chỉ ngơ
ngác ngồi thu lu trên đài gỗ, vẫn ôm thi thể Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231769/chuong-1833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.