๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế đứng rất cao, rất xa, thân hình nhỏ bé, nhưng trong đôi mắt đục
ngầu của Trần Bình Bình, vẫn rõ ràng như thường.
Hoàng đế cô độc, hờ hững nhìn xuống đồng bọn bị vây quanh trên pháp
trường. Trong mắt không chút cảm xúc, nhưng vẻ lãnh đạm đó còn đáng sợ hơn
cả oán hận, khiến người ta rợn người.
Đêm qua, phần lớn bi thép trong người đã lấy ra, nhưng vết thương vẫn còn,
máu vẫn rỉ ra, nhuốm đỏ lên chiếc long bào màu vàng đen kia. Sắc mặt Hoàng
đế hơi trắng bệch, nhưng không lộ vẻ đau đớn. Có điều khi nhìn xuống người
bạn già trong bộ dạng thảm thương, trong lòng trào dâng cảm giác đau đớn
muốn trút xuống.
Hoàng đế nhẹ gật đầu, Tam hoàng tử sắc mặt tái nhợt đứng cách xa mười
trượng chống tay vào tường hoàng cung, vô thức siết chặt tường thành, mất một
lúc mới run rẩy hô xuống: “Hành hình!”
Thiếu niên này lúc bé âm hiểm tàn nhẫn, nhưng chỉ một tiếng hô lại khiến
Lý Thừa Trạch suýt khóc, do biết vì sao phụ hoàng bắt mình hô lên như thế. Sau
tiếng hô từ trên cao, Diêu thái giám bắt đầu đọc chiếu chỉ cuối cùng do chính
tay Hoàng đế viết đêm qua.
“Trẫm và ngươi quen biết hàng chục năm, tin tưởng sâu nặng, nhưng ngươi
phụ lòng trẫm, quá đau, quá đau. Tội ác tầng tầng, Tam ti xét xử, lăng trì xử tử,
trẫm không tiếc. Theo luật thì gia quyến trên mười sáu tuổi xử trảm, dưới mười
lăm làm nô, nay chỉ trừng trị một mình ngươi, còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231760/chuong-1824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.