๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là nơi u tối nhất Khánh Quốc, không mấy ai đủ tư cách bị giam giữ ở
đây. Tính từ khi Giám Sát viện xây dựng ngục thất cách đây mấy chục năm, chỉ
duy nhất có một người từng bị giam trong gian phòng tầng sâu nhất dưới lòng
đất này. Người đó tên là Tiếu Ân, bị giam cầm suốt mấy chục năm.
Hôm nay, Trần Bình Bình cũng bị giam ở nơi đây.
o O o
Cánh cửa sắt của phòng giam vẫn mở toang, ánh lửa chiếu vào trong, có thể
nhìn rõ cảnh vật bên trong. Một chiếc giường, một cái chậu nước, vài vật dụng
lặt vặt. Không giống như mọi người tưởng tượng là chỉ có cỏ dại, chuột, bùn,
ngược lại phòng giam rất sạch sẽ, chỉ đơn giản đến mức thiếu thốn, thậm chí
không tìm thấy một con gián.
Trần Bình Bình nằm trên giường, thở nhè nhẹ, nhắm mắt nghiền, mái tóc
hoa râm xơ xác lộn xộn bên mặt. Vết thương ở ngực bụng tuy đã được thái y
chăm sóc khỏi hẳn, nhưng mất máu quá nhiều khiến gương mặt nhăn nheo của
ông trở nên tái nhợt. Ông thở khò khè, mỗi nhịp hít vào đều khiến cơ thể gầy
guộc run lên, trong từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn như ống khói hỏng.
Ngồi trên chiếc ghế dài gỗ bên ngoài phòng giam là bốn người xếp theo thứ
tự: Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ, thái giám, thái y.
Bốn người này sẽ luôn quan sát vị lão nhân này, đảm bảo đối phương không
chết đi, không trốn thoát, vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê bên bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231754/chuong-1818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.