๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất cả cao thủ cung đình, thái giám, tinh binh quân đội kinh hoàng nhìn
cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Tông Vĩ trở nên tái nhợt, thân hình Ngôn Băng Vân
khẽ run.
Dù đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể khuất phục được lòng trung
thành của các quan viên Giám Sát viện, thế nhưng trước ngón tay già nua kia,
tất cả đều im lặng tuân theo. Đó là uy tín... không, phải nói là tín ngưỡng cỡ
nào! Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, hiểu rõ tuy cuộc đối đầu giữa hoàng
quyền và lão Viện trưởng kết thúc bằng Giám Sát viện bị ép thần phục nhưng
thực chất là Trần Viện trưởng đã chiến thắng.
Chiếc cáng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía đại lao của
Giám Sát viện.
Hạ Tông Vĩ sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng ấy, bỗng nhìn thấy bốn
quan viên bị bắt giữ, không biết là muốn xoa dịu tâm trạng hay tự thuyết phục
Giám Sát viện không đáng sợ như vậy, vô thức lên tiếng: "Giám Sát viện... Quả
thật mệnh lệnh như một, chỉ là thực lực những người này yếu hơn ta tưởng."
Ngôn Băng Vân lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn hắn, ngừng lại một lát rồi
nói: "Nếu không phải ta vô liêm sỉ đến mức này, nếu không phải lão Viện
trưởng còn cử động được một ngón tay... Ta thực sự không thể tưởng tượng
hôm nay hai ta có thể sống sót ra khỏi đây."
Nói xong, hắn không để ý đến Hạ Tông Vĩ đang cúi đầu suy nghĩ, theo chiếc
cáng và đội hộ vệ từ cung đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231747/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.