Trong xe ngựa chỉ thấy mờ mờ, người trẻ tuổi khóe môi phiếm nụ cười nhàn nhạt, có chút cố ý vì không cố ý mà thể hiện ra, có chút mùi vị xấu hổ mà bản thân nam tử bản thân không nên sở hữu, đuôi lông mày nhàn nhạt tản ra cảm giác tựa như bích hoạ trong Khánh miếu, có cổ phong cùng tôn quý trời sinh.
"Ta nghĩ mãi vẫn không rõ." Người trẻ tuổi tươi cười có thêm đôi nét buồn rõ: "Ta nghĩ mãi vẫn không rõ rất nhiều chuyện, tỷ như tại sao hắn muốn tra ta, chẳng lẽ hắn không biết ta thật sự rất thưởng thức hắn ư?"
Ngón tay của hắn nhẹ véo túi thơm ở bên hông, hít hà khí tức đinh hương nhẹ nhàng lan tỏa, đem đầu tựa vào trên vách xe ngựa mềm mại, nửa khép lấy hai mắt: "Ta thưởng thức hắn là chuyện rất tự nhiên, nhưng phụ thân là người quen chinh chiến trên lưng ngựa, làm sao lại coi trọng người có văn danh như hắn?"
Không người nào dám trả lời hắn, không ai có năng lực trả lời hắn, cho nên vị quý tộc trẻ tuổi vẫn vùi lấp trong xúc cảm hoang đường không thật này.
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Nụ cười xấu hổ từ trên mặt của hắn dần dần tan biến, hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay rời khỏi túi thơm, thả vào chóp mũi của mình cọ cọ hai cái, tựa như muốn bảo tồn toàn bộ mùi thơm còn sót lại trên đầu ngón tay.
"Chuyện này không hợp lý a."
"Nhưng không có cách nào a." Người trẻ tuổi thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua cảnh sắc cây nho ngoài cửa sổ, bỗng nhiên vươn tay bẻ lấy một cành, mặt không thay đổi đem cành nho ném ra ngoài, "Phụ thân quá yêu hắn."
"Còn yêu hơn cả yêu ta."
Hắn có chút điên cuồng khẽ động khóe miệng cười cười, nghĩ đến Thái tử trong cung, nghĩ đến cô cô ở Tín Dương, phất tay một cái, đối với vị ngự sử bên cạnh hắn đang khúm núm nói: "Cầu hoà."
Ngự sử Hạ Tông Vĩ không tham dự vào hành động lần này, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy trong mắt Nhị hoàng tử lóe một tia thần sắc chán ghét, một hồi lâu cũng không nói nên lời .
Đô Sát Viện ngự sử bị đánh cho xương thịt chia lìa, máu chảy đầm đìa, chuyện này tự nhiên thành tin tức oanh động nhất trong kinh đô gần đây, trong cung phát hành báo chí hời hợt đem tình huống lúc ấy công bố, mà công báo trong quan phủ bộ lại viết rất rõ ràng.
Ai cũng biết, Bệ Hạ thông qua chuyện này, lại một lần nữa cường điệu quyền uy của Giám Sát Viện, mà càng rõ ràng chính là, hắn lại một lần nữa cường điệu ý che chở của hắn đối với thanh niên tên là Phạm Nhàn kia.
Trong ngự thư phòng có chỗ ngồi, trong Giám Sát Viện có địa vị, ngự sử tố cáo hắn, thì có đình trượng của Bệ Hạ cho thể diện, Phạm Nhàn, cái tên vốn đã sặc sỡ loá mắt này, hôm nay ở bên ngoài màu vàng rực rỡ bên ngoài, càng nhiều thêm một vệt đen cực kỳ khủng bố, để cho tuyệt đại đa số quan viên không dám tới gần.
Mà ngày ngự sử bị đánh, tin đồn vị đề ty đại nhân trẻ tuổi này quỳ rất lâu ngoài ngự thư phòng, mới xin được Bệ Hạ ngưng hình phạt trượng trách đó, Đô Sát Viện ngự sử có thể còn sống sót được chính là nhờ hắn bất kể hiềm khích lúc trước mà cầu xin hộ. Mà Hầu công công lúc chấp hình, cũng rất tùy ý để lộ ra tin tức sở dĩ không dùng trượng đánh chết ngự sử, cũng là nhờ Phạm đề ty đại nhân âm thầm yêu cầu.
Phạm Nhàn cũng không có ở ngoài sáng đem chuyện này hóa thành nhân tình đối với Đô Sát Viện, hắn vẫn duy trì trầm mặc đối với chuyện đình trượng, ngược lại chính là thái độ như vậy để cho hắn thu hoạch nhiều lý giải cùng ủng hộ hơn, dù sao cũng nhờ hắn bảo lưu lại tánh mạng cho mấy tên ngự sử đáng thương này. Mà sĩ lâm kinh đô cùng học sinh Thái Học vốn âm thầm đứng về phía hắn, lại càng cảm giác mình không ủng hộ lầm người.
Khánh quốc dân gian, vẫn cho là Giám Sát Viện chính là một con chó của Bệ Hạ, mà cho đến sau chuyện này, có lẽ bởi vì danh tiếng thi tiên của Phạm Nhàn quá mức chói mắt, mọi người mới bắt đầu học được cách trực diện với cơ cấu vẫn ẩn mình trong bóng tối này, đối với Giám Sát Viện... Ít nhất là ấn tượng với Nhất Xử bắt đầu từ từ thay đổi, giữa trắng hay đen cũng không phải là không có khả năng quá độ, chánh nghĩa cùng tà ác trong một trận doanh, cũng sẽ tạo thành sự mỹ lệ khác biệt.
Màu xám trầm lặng, đây, chính là Giám Sát Viện.
...
...
Hoàng cung thưởng cúc còn có rất nhiều ngày, Phạm Nhàn nửa nghiêng đầu qua, ngồi ở trong đình viện nhà mình, một bên suy đoán Uyển nhi đang thêu thứ gì, một mặt đang suy nghĩ Phạm Tư Triệt tiểu hỗn cầu gần đây đang bày trò gì, thỉnh thoảng cũng sẽ thử nghĩ xem, Nhị hoàng tử cùng mình vô cùng tương tự kia có phải khóe môi vẫn mang theo nụ cười xấu hổ hay không.
Phạm Nhàn nghĩ đến chuyện này sẽ thấy tương đối khó chịu, vì xấu hổ ngây thơ vốn là chiêu bài của mình! Chợt phát hiện một vị nhân vật so với mình tôn quý hơn cũng có tính chất đặc biệt như vậy, nội tâm của hắn lại bắt đầu cảm thấy bất an.
"Thiếu gia." Đằng Tử Kinh rất cung kính bẩm: "Theo ý của ngài, Trầm tiểu thư đã chuyển vào trong viên rồi."
Phạm Nhàn gật đầu, nói: "Những ngày qua nàng có gì khác thường không?"
Đằng Tử Kinh đáp: "Trừ tinh thần có chút buồn rầu, không có biểu hiện đặc thù gì cả."
Phạm Nhàn gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: "Thay ta gửi một cái thiệp, mời Ngôn quý phủ hai vị đại nhân già trẻ kia đến phủ ta ăn một bữa cơm đi."
"Phải báo cho lão gia chứ?" Đằng Tử Kinh nhìn hắn một cái, cẩn thận hỏi.
Phạm Nhàn nở nụ cười: "Đây là tự nhiên, nếu như phụ thân đại nhân biết có thể cùng Ngôn Nhược Hải ăn một bữa cơm, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ cao hứng không ít."
Đằng Tử Kinh vâng một tiếng, không nhịn được nói: "Vị ngự sử đại phu gọi Hạ Tông Vĩ kia lại tới, thiếu gia hôm nay vẫn không gặp sao?"
Phạm Nhàn mở hai mắt ra, trong đôi mắt không biết hàm chứa ý tứ gì, hắn dĩ nhiên biết Hạ Tông Vĩ người này, thời điểm mới vào kinh đô, đã gặp gỡ đối phương ở Nhất Thạch Cư, lúc ấy vị đại tài tử kinh đô này phụ thuộc vào con trai độc nhất của Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi là Quách Bảo Khôn, nhưng cũng không chịu bỏ qua cơ hội kết giao với mình, nghĩ đến chính là một kẻ đọc sách muốn mưu cầu danh lợi.
Còn chuyện tại sao hiện tại hắn trở thành ngự sử đại phu, Phạm Nhàn đối với ẩn tình trong đó biết rất rõ ràng, biết đối phương mấy ngày qua ngày ngày tới cửa chơi, đại biểu chính là vị chủ tử của hắn, bởi vì chính mình ngay cả Lý Hoằng Thành đều tránh không gặp, nghĩ đến Nhị Điện hạ cũng sẽ có chút ít phiền lòng sao.
"Gặp."
Phạm Nhàn phất tay một cái, đứng lên, chuyện trong viện chuẩn bị đã xê xích không nhiều, gặp đối phương, biểu đạt một chút thái độ của mình, cũng không coi là bắt đầu một cuộc chiến mà không báo trước.
...
...
Ở trong vườn đi nửa ngày, Phạm Nhàn cũng có chút phiền muộn, mới đi đến trước chỗ ở. Nghĩ thầm cái đêm chính mình từ Bắc Tề trở về sao có thể chạy nhanh như vậy? Có lẽ mình thật sự rất lo lắng muội muội kiều gia, lão bà cắm sừng mình ư?
Nghĩ tới chuyện hài hước như vậy, mới cảm thấy đường đá trong vườn thu ngắn đi chút ít, đi tới trước thư phòng, vị ngự sử đại phu tên là Hạ Tông Vĩ kia đã ngồi ở trong phòng.
Nhìn thấy Phạm Nhàn đến, Hạ Tông Vĩ vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến Phạm đại nhân."
Phạm Nhàn phất tay một cái, nói: "Cũng không phải lần đầu gặp nhau, khách khí cái gì."
Lời này quả thật là đúng, sau mùa xuân năm ngoái, Hạ Tông Vĩ thường xuyên tới Phạm phủ để bái phỏng, có lẽ cũng muốn leo lên theo con đường của Phạm gia. Nhưng chưa từng nghĩ sớm bị Phạm Nhàn nhận ra hắn có một tia ý nghĩ với Nhược Nhược, cộng thêm cực kỳ không thích tính tình âm trầm của người này, cho nên dị thường gọn gàng vạch rõ giới hạn.
Tới mấy lần không ai phản ứng, Hạ Tông Vĩ liền biết khó mà lui, chẳng qua là vị tài tử nổi danh kinh đô này đối với người trong Phạm phủ tự nhiên cũng sẽ không xa lạ.
Hạ Tông Vĩ thấy trong thư phòng không còn ai khác, rất trực tiếp nói: "Hạ quan bởi vì chuyện lúc trước mà đến."
"Chuyện lúc trước?" Phạm Nhàn chỉ nói ba chữ này, liền ngừng lại, đuôi lông mày hơi chút vén lên, mang theo một tia hứng thú nhìn mặt Hạ Tông Vĩ ngự sử, rồi lại phất tay một cái, ngăn cản ý nguyện muốn nói tiếp của đối phương.
Hạ Tông Vĩ sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn cũng biết khi còn bé trong nhà bần hàn, nhưng những năm qua sinh sống ở kinh đô, nửa năm quan trường rèn dũa làm cho hắn trở nên chững chạc, bớt đi chút ít khí tức kiêu ngạo của tài tử.
Nhất là đôi mắt dị thường thanh minh, khuôn mặt chánh khí không chút nào cố ý, để cho người thấy không khỏi sinh lòng dễ thân, nhưng rơi vào trong mắt Phạm Nhàn, lại thành vô cùng khinh bỉ.
"Chuyện lúc trước gì?" Phạm Nhàn híp mắt, cười hỏi: "Bổn quan không quá rõ ràng."
Hạ Tông Vĩ quả nhiên không hổ là thuyết khách của Nhị hoàng tử, cười một tiếng nhẹ nhàng, gương mặt ngăm đen hiện ra một nụ cười trung hậu đáng tin: "Cũng không có chuyện lúc trước nào cả, hạ quan nói sai rồi, chẳng qua là thay Nhị Điện hạ mang một hộp trà ngon quý hiếm đến đây."
Phạm Nhàn nhìn cái hộp nhìn như bình thường trước mặt, lâm vào trong trầm mặc, hắn biết nếu như mình thu món quà này, chẳng khác gì là bỏ qua chuyện ngự sử mấy ngày trước, ở trong mắt Nhị Điện hạ, có lẽ nói Phạm Nhàn không bị tổn hại gì, ngược lại kiếm được thật nhiều thể diện trong sự kiện lần này, hẳn là sẽ nguyện ý nhận quà hòa hoãn.
"Hạ đại nhân nói nhầm lại làm bản thân ta nghĩ tới một chuyện lúc trước." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Hạ Tông Vĩ.
Hạ Tông Vĩ trong lòng run lên, cảm thấy vị Phạm đại nhân trẻ tuổi anh tuấn này, vị thanh niên vừa vào kinh đô đã đem toàn bộ hào quang của đám tài tử đoạt đi tất cả, vẻ mặt vì sao lại giống Nhị Điện hạ đến như vậy?
"Đại nhân chỉ chuyện gì?" Hạ Tông Vĩ trong lòng có chút bất an.
Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn: "Bổn quan lúc lập xuân đã rời kinh đô, đi tới Bắc Tề, không ngờ mấy tháng sau trở về, lại phát hiện chuyện trong kinh đã biến hóa rất nhiều, ngay cả nhạc phụ đại nhân nhà mình hôm nay cũng bị người ta ép phải đi dưỡng lão."
Hạ Tông Vĩ cứng lưỡi, căn bản không biết nói gì, biết chuyện mình sợ nhất rốt cục đã xảy ra.
Phạm Nhàn lẳng lặng nói: "Hạ đại nhân nên biết Ngô Bá An là ai chứ?"
Hạ Tông Vĩ cố gắng lấy lại tinh thần: "Là mưu sĩ trong nhà của lão tướng gia."
Phạm Nhàn nhướng mày, nói: "Hạ đại nhân quả nhiên là người trọng tình, mùa xuân năm nay, đại nhân cùng vợ Ngô Bá An cùng nhau vào kinh, chẳng qua không biết vị Ngô phu nhân kia hôm nay đã đi nơi nào?"
Hạ Tông Vĩ cắn răng một cái, đứng dậy, chắp tay hành lễ nói: "Phạm đại nhân, học sinh ngày đó đau lòng vì người quen trong Quách thị chẳng còn, vì vậy lớn mật mang theo Ngô thị vào kinh, không sai, tướng gia xuống đài cùng việc làm của học sinh có liên quan, chẳng qua là chuyện này liên quan đến quốc pháp Khánh luật, học sinh không dám giấu diếm, mong đại nhân thông cảm." Trong lòng hắn tự nhiên không hy vọng Phạm Nhàn có thể bỏ qua cho mình, nhưng ỷ vào chính mình hôm nay giao hảo với Nhị Điện hạ, nói: "Đại nhân chi bằng chỉ nhằm vào Hạ mỗ, chẳng qua Nhị Điện hạ một tấm chân tình, mong rằng đại nhân không cần kiên từ."
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Bổn quan chính là quan lại triều đình, tự nhiên sẽ không nhằm vào người khác, chẳng qua Phạm mỗ cũng chỉ là nhân vật tầm thường, trong lòng luôn sẽ mang một chút tư oán ."
Hạ Tông Vĩ mắt mang ý hận nhìn hắn một cái, biết hôm nay chuyện tới nghị hòa đã thành kính hoa thủy nguyệt, nghĩ thầm tướng gia xuống đài mặc dù cùng mình có quan hệ, nhưng đó là bổn phận mình thân là thần dân Khánh quốc, dùng chút ít thủ đoạn thì như thế nào? Chẳng lẽ cha vợ ngươi và ngươi hai người không dùng thủ đoạn hay sao? Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy thi lễ, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi.
Phạm Nhàn vô cùng chán ghét nhìn hắn một cái, đột nhiên làm ra cử động cùng thân phận mình vô cùng không tương xứng, đi lên trước, một cước đá vào thắt lưng của đối phương!
Nhất thanh muộn hưởng, Hạ Tông Vĩ khó nhọc vô cùng ngã lăn trên đất!
Hạ Tông Vĩ dù sao cũng là nhân vật nổi danh trong kinh đô, hôm nay lại là ngự sử đại phu trong Đô Sát Viện, giận dữ bò lên, chỉ vào Phạm Nhàn mắng: "Ngươi... Ngươi... Dám đánh ta!"
Phạm Nhàn nắm quả đấm, nói: "Đạp ngươi thì sao! Bản thân ngươi muốn đến phủ ta xin đòn, ta tự nhiên muốn thỏa mãn ngươi." Lại là mấy quyền đánh tới, mặc dù không dám đánh chết đối phương, nhưng cũng đem Hạ Tông Vĩ đánh thành một cái đầu heo.
Hạ Tông Vĩ nào dám nấn ná thêm, ôm đầu tránh đòn. Nhớ tới vị đại nhân này xuất đạo chính là nổi danh hai chữ hắc quyền, vội vàng lăn một vòng chạy ra khỏi phủ, chẳng qua là lúc ra khỏi phòng lại bị Phạm Nhàn đánh một cái phi cước, cộng thêm hộp trà phi tiêu bay tới.
...
...
Phạm Nhàn nhìn thân ảnh chật vật chạy trốn kia, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút, cúi đầu nhìn một cái mắng: "Đem ta nhạc phụ đại nhân nhà ta đánh ngã, còn chạy đến trong phủ để cầu hòa, không phải là xin đòn thì là cái gì?"
Đằng Tử Kinh từ bên cạnh đi nhanh tới đây, cười khổ nói: "Thiếu gia, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ mất thể diện cho lão gia."
Phạm Nhàn nhún nhún vai, nói: "Chẳng qua là đánh một con chó mà thôi, còn không phải là để cho chủ của hắn nhìn ư."
Nghe nói mấy tháng trước, Phạm Nhàn còn đang trong sử đoàn đi phương bắc, từng nhận được công báo trong viện, đối với quá trình tướng gia, cũng là nhạc phụ đại nhân của mình xuống đài hiểu rất rõ ràng. Mà dưới sự giúp đở của của lão nhân Tiếu Ân đã chết, phán đoán của hắn đối với chuyện này càng thêm chính xác.
Ngô Bá An là một vị mưu sĩ do trưởng công chúa sắp đặt nằm vùng ở trong phủ tướng quốc, mùa hè năm ngoái xúi giục Lâm gia Nhị công tử liên thủ với Bắc Tề, muốn ám sát Phạm Nhàn tại phố Ngưu Lan, không ngờ cuối cùng lại chết thảm ở dưới giàn nho. Bởi vì chuyện này, nhi tử của Ngô Bá An ở Sơn Đông bị môn nhân của Tể tướng hành hạ tới chết. Phạm Nhàn hôm nay tự nhiên không biết, đây là do Viên Hồng Đạo mà Trần Bình Bình ẩn giấu cực sâu tạo thành.
Mà thê tử Ngô Bá An lại được phía Tín Dương sắp đặt vào kinh, xảo diệu đi qua tay Hạ Tông Vĩ, tiến vào nhà cũ của một vị lão ngự sử Đô Sát Viện, bắt đầu dâng lên ngự trạng.
Chuyện thực sự lật đổ Lâm tướng gia, lại là một cuộc mưu sát cực kỳ vô lý.
Ở trên đường cái trong kinh đô, có sát thủ ý đồ ám sát thê tử Ngô Bá An, tựa như là tướng gia muốn giết người diệt khẩu, nhưng dị thường không khéo bị Nhị hoàng tử cùng Tĩnh Vương Thế tử liên thủ cứu được.
Chuyện này được đưa đến trong cung, Tể tướng Lâm Nhược Phủ không thể làm gì khác đành chấp nhận giao dịch ngầm, ảm nhiên rời khỏi kinh đô.
Phạm Nhàn chính là từ sự kiện trên đường cái kia bắt đầu hoài nghi Nhị hoàng tử cùng Tĩnh Vương Thế tử trong chuyện này đóng vai trò này, cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn mới bắt đầu suy tư, vị Nhị hoàng tử này cùng trưởng công chúa ở Tín Dương có quan hệ thế nào.
Mỗi lần thấy Đại Bảo, Phạm Nhàn sẽ nhớ tới vị nhạc phụ đại nhân đã về quê cũ —— đây không phải là công vụ quốc sự, chẳng qua là Phạm Nhàn cùng Nhị hoàng tử tồn tại một cuộc tư oán, mặc dù sau lưng khẳng định còn có ý nghĩ sâu xa hơn của Phạm Nhàn, nhưng ít ra, Phạm Nhàn thân là con rể, cũng phải trả thù một chút mới được.
...
...
Phạm Nhàn vuốt vuốt quả đấm, thư giãn gân cốt, quả thật cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, xoay người liền trở về hậu trạch, một đường đi, một đường đối với Đằng Tử Kinh nói: "Chuyện này không nhắc với phụ thân, nghĩ đến Hạ Tông Vĩ cũng không dám truyền ra ngoài đâu."
Đi tới hậu trạch, Uyển nhi còn đang cẩn thận thêu món đồ kia, Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, khẽ mỉm cười đi tới.
Chuyện Hạ Tông Vĩ bị đánh, hắn tự nhiên ngại truyền ra chung quanh, nhưng Nhị hoàng tử lại như cũ biết được chuyện này, càng không rõ Phạm Nhàn lớn lối như thế, đến tột cùng ỷ vào cái gì. Vị Nhị Điện hạ này ở trong triều nhìn như không có thế lực gì, nhưng trên thực tế dưới sự giúp đỡ của trưởng công chúa ở Tín Dương, đã đạt được không ít triều thần thần phục, cho nên thật ra cũng không quá mức để tâm Phạm Nhàn.
Nhưng hôm nay đánh giá lại, Phạm Nhàn... Rõ ràng là đại tài tử văn tâm tú phúc, làm sao nhưng biến thành một cái lỗ thần không nói đạo lý như vậy? Chẳng lẽ Giám Sát Viện cơ cấu ảnh hưởng đối với một người thật sự lớn như vậy sao?
Nhưng Nhị Điện hạ vẫn cho là Phạm Nhàn nhiều lắm là tức giận nhất thời mà thôi, hắn cũng không nguyện ý dưới tình huống như vậy mà đi gặp Phạm Nhàn, nghĩ đến Phạm Nhàn sau khi ra sức đánh Hạ Tông Vĩ, hẳn là an tĩnh lại. Cho nên hắn chẳng qua là viết phong thư đi Tín Dương, cũng không có quá nhiều lo lắng.
...
...
Bên trong cung điện xinh đẹp ở Tín Dương, cây già xinh đẹp chậm rãi rụng lá, từng mảnh lá cây úa vàng phiêu phiêu đính trên lụa trắng. Một bàn tay mềm mại đưa đến không trung, nhẹ nhàng tiếp lấy một mảnh lá cây, gân xanh trên tay cũng không thế nào thô hiển, chẳng qua là nhàn nhạt tiềm hành trong da thịt như bạch ngọc, tựa như tinh thần trong ngọc thạch, hết sức xinh đẹp.
Trưởng công chúa Lý Vân Duệ rời kinh đô một năm, giống như thiếu nữ ngây thơ ngáp một cái, đem lá khô nắm trong tay ném xuống mặt đất, cánh tay nhẹ chống cằm, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển, lưu quang tràn đầy quyến rũ, nói: "Viên tiên sinh thấy thế nào?"
Mưu sĩ Viên Hồng Đạo sau khi bán đứng Tể tướng Lâm Nhược Phủ, hôm nay dấn thân vào Tín Dương, mặt không chút thay đổi, nhưng trong con ngươi biểu hiện ra một tia kinh động: "Nhị Điện hạ là thiên chi kiều chi, không khỏi khinh địch một chút."
Trưởng công chúa ha ha cười một tiếng, nói: "Phạm Nhàn này chỉ là người trẻ tuổi, xưng là kẻ địch, Viên tiên sinh vô cùng thận trọng rồi."
Viên Hồng Đạo cười khổ nói: "Vị cô gia này không phải người bình thường, chuyện Bắc Tề mặc dù không phải hoàn toàn thành công, trưởng công chúa tính toán cũng không hoàn toàn thành sự thực, nhưng Phạm đại nhân xảo diệu ở giữa, tay không dính máu, nhưng gây khiêu khích Bắc Tề Hoàng Đế ám túng Thượng Sam Hổ ám sát Trầm Trọng, nhân vật như thế, nơi nào có thể sử dụng hai chữ lỗ mãng để hình dung? Huống chi cô gia vốn là nhất đại thi tiên, nhân vật gấm khẩu thêu tâm như thế, tâm tư chỉ sợ so với người bình thường phiền phức gấp nhiều lần."
Trưởng công chúa thở dài, từ trên giường chậm rãi đứng dậy, cao quý cung phục ở ngoài lộ ra một mảng lớn sau lưng, trắng nõn vô cùng, tựa như một con thiên nga vậy.
"Tiểu tử này, không đem Tiếu Ân cứu ra cũng được rồi, cuối cùng còn ám toán Trầm Trọng, Thôi thị hôm nay ngày ngày tới kêu khổ, Bắc Tề bên kia vị trí Trấn Phủ Tư chỉ huy sứ còn trống không, cẩm y vệ phía dưới không dám làm chủ, trong lúc nhất thời con đường buôn bán cũng không thông."
Vị tâm phúc Hoàng Nghị vẫn đứng yên ở bên cạnh trưởng công chúa cung kính nói: "Trước mắt đang thương nghị với Bắc Tề Thái hậu, chẳng qua là vị Hoàng Đế trẻ tuổi của Bắc Tề kia gần nhất rất cứng rắn, dám phản đối ý định bổ nhiệm Trường Ninh Hầu làm Trấn Phủ Tư chỉ huy sứ của Thái hậu."
Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nói: "Bắc Tề lão thái bà này cũng thật là ngu xuẩn, chọn cái tâm phúc tầm thường là được rồi, còn muốn đem huynh đệ của mình đi làm đầu lĩnh đặc vụ, nàng nghĩ con của mình là người ngu hay sao?"
Viên Hồng Đạo ở một bên nhắc nhở: "Chuyện Bắc Tề tạm dừng không nói, chẳng qua không biết tình huống trong kinh sẽ phát triển làm sao."
Hoàng Nghị vẫn không thích chuyện hắn tới Tín Dương không lâu, lại được trưởng công chúa tín nhiệm rất nhiều, đè nén nhàn nhạt ghen tức sâu trong nội tâm, nói: "Trong kinh hỗn loạn nhỏ một chút, hẳn là sẽ vững vàng xuống, nghĩ đến Bệ Hạ cũng không muốn người nối nghiệp Giám Sát Viện chính mình đích thân chọn lựa, cùng con trai ruột của mình phát sinh mâu thuẫn không thể điều hòa."
Viên Hồng Đạo cười lạnh nói: "Lão phu không biết Bệ Hạ nghĩnhư thế nào, ta chỉ biết là vị tiểu Phạm đại nhân kia là người không bao giờ chịu thiệt thòi, lần này Đô Sát Viện ngự sử tập thể công kích hắn, vốn là vì nhắc nhở hắn có một số việc không thể chạm vào, nào ngờ Bệ Hạ đối với hắn lại ân sủng như thế, Phạm Nhàn thể diện tổn hao một chút, lúc này tự nhiên phải nghĩ biện pháp tìm về ."
Hoàng Nghị không để ý thần sắc của hắn, nói: "Chẳng lẽ Phạm Nhàn còn dám đem chuyện này làm lớn hay sao?"
Trưởng công chúa lúc này mới mỉm cười mở miệng nói: "Viên tiên sinh nói có lý, Bổn cung lần này không nên vội vã để cho Đô Sát Viện đi đụng đến tiểu gia hỏa kia, tiểu gia hỏa kia tính tình bướng bỉnh vô cùng." Nàng bỗng nhiên che miệng cười nói: "Hoàng Nghị ngươi chớ nói như vậy, đứa con rể kia của ta... Thật là một kẻ thích gây chuyện, Phạm Kiến lão già này đặt tên hắn là An Chi, nghĩ đến thật là dự kiến trước, biết con rể ta không thể nào an tĩnh được."
Nàng che miệng cười, trong nội cung lại tỏa ra rực rỡ, trong tròng mắt sinh động ý, lông mày hàm chứa quyến rũ, thì như mưa bụi mùa thu, thấm đẫm mọi chỗ không gian, để cho Hoàng Nghị sững sờ không biết nói thế nào, ngay cả Viên Hồng Đạo cũng không thoát khỏi có chút thất thần.
"Đoán chừng đứa con rể tốt này của ta, nhất định sẽ cắn lão Nhị hai cái nữa." Trưởng công chúa khẽ cười nói "Viết thơ, để cho lão Nhị cầu hoà, bất luận thiệt thòi bao nhiêu , cũng cầu hoà."
Vị nữ nhân đẹp nhất Khánh quốc này mặc dù lời nói ôn nhu, nhưng bên trong hàm chứa uy thế lại là không người nào dám nghị luận, Hoàng Nghị muốn nói lại thôi, không nhịn được lắc đầu.
Trưởng công chúa cười ngọt ngào: "Mẫu thân gởi thư nói, để cho ta ngày tết hồi cung đón lễ mừng năm mới, chờ xem, chờ về kinh rồi, Bổn cung sẽ cùng con rể ngoan chơi đùa một chút."
Mà trong kinh đô, đêm thu hoài bão, Giám Sát Viện Nhất Xử mật thám bắt đầu hành động.
Khâm Thiên Giám giam chính, là một chức vị tầm thường, nhưng ở chút thời điểm đặc thù—— tỷ như có viên lưu tinh rơi xuống, hay là hiện tượng nguyệt thực —— hắn phải chịu trách nhiệm hướng Bệ Hạ giải thích, mà giải thích của hắn có đôi khi sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn là người của Nhị Điện hạ, chỉ bất quá còn chưa kịp phát huy tác dụng, đã bị chút ít chó đen nổi danh nhất Khánh quốc bắt phải ngậm miệng.
Trên đường dài, mấy tiếng sưu sưu, hơn mười người áo đen như ác ma trong đêm tối, trực tiếp nhảy vào trong phủ đệ của Khâm Thiên Giám giam chính. Đợi đến thời điểm bọn hộ vệ kịp phản ứng, lão gia của bọn họ đã bị đám người áo đen này bó thành bánh chưng!
Mà đám cường tặc này cũng không rời đi, ngược lại đốt sáng lên đèn dầu trong viện .
Ở dưới đèn dầu rực rỡ, bọn hộ vệ người đầy võ lực này nhìn này y phục của đám người áo đen này, lại là không dám động thủ.
Mộc Thiết một thân áo đen, tự mình dẫn đầu lạnh lùng nhìn nhàn tạp nhân đẳng chung quanh cùng mọi người trong nhà Khâm Thiên Giám giam chính, từng chữ từng câu nói: "Giám Sát Viện phụng chỉ phá án."
Nói xong câu đó, quan viên Giám Sát Viện Nhất Xử đem Khâm Thiên Giám giam chính ném ra khỏi phủ, nhét vào trong xe ngựa, chỉ chốc lát đã biến mất giữa đêm khuya đen nhánh. Bên trong phủ giam chính chợt vang lên tiếng kêu rên, ngọn đèn dầu cũng dần dần tắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]