Trần Bình Bình nhìn hắn không một tia thương hại nói:
-Ngươi theo ta mười hai năm, trước khi chết, ta cho ngươi cơ hội nói câu cuối cùng.
Đầu mục Nhất Xử sắc mặt trắng bệch, chợt hồi phục nụ cười bình tĩnh, nhìn ra đại nhân là nhân vật số ba trong Giám Sát viện người quản lý đề bạt nhân viên, thành khẩn nói rằng:
-Không thể tin tưởng nữ nhân, các nàng đều là người điên, trời sinh đã không thích hợp làm cái nghề chính trị này rồi.
Nói xong những lời này, hắn đưa tay vỗ lên thiên linh cái mình, khách một tiếng, thân thể nhất thời mềm nhũn, nằm vật lên bàn gỗ, không chút khí lực.
Đây là lời nói thực tâm của hắn, cho dù là không như Phạm Nhàn tận lực tới nghe trưởng công chúa cùng Trang Mặc Hàn nói chuyện đêm đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Bình Bình cũng biết, trưởng công chúa sớm đã nằm trong đối tượng trọng điểm quan sát của viện. Lúc trưởng công chúa điên cuồng bán đứng Ngôn Băng Vân, Chu Cách đầu mục Nhất Xử, đã định trước tử vong rồi.
Thi thể hắn được đưa ra ngoài, tự nhiên sẽ có điều lệ xử lý sau này. Trần Bình Bình nhìn thoáng qua tờ giấy trước mặt, lắc đầu nói:
-Tiếp tục phân tích, là ai điên cuồng xốc chuyện này lên.
Hắn có thể không bận tâm, thế nhưng bảy vị chủ sự khác nhìn thấy một người bạn làm việc nhiều năm với mình như vậy, vừa phải kết thúc cuộc đời ảm đạm như thế, không khỏi còn trong cảm xúc, sau một lát mới hồi phục tinh thần lại đáp:
-Ngay sau hôm phái đoàn Đông Di thành rời khỏi thì có chuyện này xảy ra, ta xem không thoát được quan hệ với Đông Di thành.
-Không sai, theo như kết quả trong cung điều tra, vô luận thế nào, trong đêm bệ hạ mở tiệc chiêu đãi sứ thần hai quốc gia, thích khách tiến nhập vào hoàng cung, khẳng định có liên quan tới Đông Di thành.
-Cũng chính hôm đó, thích khách xuất hiện tại Quảng Tín cung, giết chết một vị cung nữ của Trưởng công chúa, phỏng chừng cũng vào lúc này, mới nghe trộm được cuộc đối thoại của Trưởng công chúa với Trang Mặc Hàn.
-Đông Di thành sở dĩ muốn phóng tin đồn thổi, thứ nhất là mong muốn triều đình loạn lên, dù sao quan hệ của hai bên trong lúc này cũng không đạt được hiệp nghị chân chính như cùng với Bắc Tề. Cho nên Đông Di thành rất sợ triều đình xuất binh.
-Hơn nữa một ngày bóc trần việc này, bệ hạ dưới sự khiếp sợ, có thể sẽ xé bỏ hiệp nghị với Bắc Tề. Hai quốc gia xảy ra chiến sự, Đông Di thành ở bên ngoài, rất thích cục diện như thế này.
-Bất luận là từ động cơ chính cho tới hiệu quả có thể nhìn thấy, Đông Di thành đều có khả năng làm việc này, cũng là đối tượng thu được lợi ích nhất sau việc này.
-Duy nhất có điểm nghi vấn là, phường làm giấy Tây Sơn đêm qua mới buộc giấy, Đông Di thành làm sao có thể trong một đêm viết ra nhiều tờ như vậy. Phải biết rằng đại bộ phận người của bọn họ đặt ở kinh thành đều bị giám sát viện chúng ta giám thị, người mà chúng ta không thể nắm trong tay cũng không có nhiều,
Ngôn Nhược Hải phân tích nói:
-Một đêm làm được chuyện này, chí ít cần phải có bốn mươi người được huấn luyện tốt.
Trần Bình Bình nghe thuộc hạ phân tích đâu vào đấy, mỉm cười, không nói gì thêm, trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc, bỗng nhiên có người mở miệng hỏi nói:
-Còn thỏa thuận trao đổi người thì sao?
-Tiếp tục!~ Trần Bình Bình nhàn nhạt nói rằng.
-Để bắt giữ được Tiếu Ân, đại nhân đã hủy đi đôi chân, hôm nay bởi vì trưởng công chúa nhẹ nhàng bán đứng, lại phải đem Tiếu Ân trả lại, thuộc hạ không cam lòng.
-Không cam lòng? Vậy ngươi có phương pháp gì để đổi Ngôn Băng Vân trở về đây?
Trần Bình Bình cười lạnh nói:
-Đổi nhất định phải đổi, chúng ta phải đưa Tiếu Ân tới trong tay người Bắc Tề, thế nhưng chỉ có thể để cho hắn ở trong bầu trời Bắc Tề liếc nhìn lần cuối thôi.
Mọi người biết viện trưởng đã có kế hoạch, hơi nắm chặt tay, những người này ai cũng không muốn hai tay trả Tiếu Ân trở lại Bắc Tề, cái lão già kia năm đó là thủ lĩnh gián điệp của Bắc Ngụy, hắn giết không ít thám tử của Khánh quốc, hơn nữa tư liệu trong đầu hắn, mãi tới hôm nay cũng sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho Khánh quốc.
-Nếu như không phải bị người của Bắc Tề nắm giữ nhi tử của Tứ Xử Ngôn Nhược Hải. Những đầu mục mật thám lãnh khốc của Khánh quốc này, nhất định sẽ lên lớp giảng bài cho viện trưởng, khuyên bảo bệ hạ, để cho người bất hạnh bị Bắc Tề bắt giữ kia hi sinh vì nước.
Ngay cả Ngôn Nhược Hải cũng biết điểm này, cho nên trong lòng hắn cảm ơn viện trưởng đại nhân vô cùng, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
-Vậy trưởng công chúa thì sao?
-Chúng ta trung với bệ hạ, chuyện bệ hạ không nói gì, chúng ta không biết, chúng ta không làm.
Trần Bình Bình đưa ra quyết định cuối cùng.
-Có cần phải bắt phái đoàn Đông Di thành trở lại không?
-Bắt lại làm gì? Thừa nhận chuyện mất mặt này của triều đình sao? Chuyện này bảo Bát Xử đi làm, nói là dư nghiệt ở phía nam không cam lòng với phúc của quốc gia, gây ra những lời đồn đại ở kinh thành, toàn bộ đã bị giam cầm, từ trong lao thu mấy người, mang ra giữa chợ chém chết thị uy, nhớ là khi giết phải làm cho toàn bộ bách tính kinh đô tới xem náo nhiệt.
Trần Bình Bình lạnh nhạt nói rằng.
Chúng thuộc hạ lĩnh mệnh, đi giải trừ lời đồn đại bên ngoài, đi bắt người. Chỉ có Ngôn Nhược Hải ở lại tới cùng, hắn nhìn viện trưởng đại nhân lãnh tĩnh nói rằng:
-Thế giới này không có một loại độc dược nào, có thể làm cho Tiếu Ân dọc đường đi vẫn sống, sau đó chết ở trước mặt quân thần Bắc Tề.
Trần Bình Bình nói rằng:
-Ý của ngươi là?
Ngôn Nhược Hải nhíu mày nói:
-Ta hiểu suy nghĩ của nhi tử ta, hắn cũng sẽ không đồng ý cách làm của bệ hạ, ta nghĩ nhất định hắn sẽ thích đổi một mạng với Tiếu Ân.
Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn:
-Chuyện này, ngươi cần phải tránh nghi ngờ, không được dự thảo luận, còn về phần làm thế nào, là chuyện của ta. Không sai, thế giới này không có một loại độc dược nào thần kỳ tới mức như vậy, ngay cả Phí lão ở kinh đô cũng không làm được như thế. Thế nhưng, Tiếu Ân phải chết, Ngôn Băng Vân phải trở về.
Hắn mỉm cười nói rằng:
-Không nên quên, bốn năm rưỡi trước, là ta đã đưa nhi tử ngươi tới Bắc quốc.
Ngôn Nhược Hải còn chuẩn bị nói cái gì, Trần Bình Bình lạnh lùng phất tay, nhàn nhạt nói rằng:
-Ta vốn chuẩn bị chờ lúc Băng Vân trở về, cho hắn làm ở vị trí của Chu Cách. Chu Cách vốn có thể sống lâu hơn mấy ngày, thế nhưng những trang giấy ngày hôm nay bay, cả kinh đô đều nghị luận, cuối cùng ta không thể giao cho ngươi cái gì.
Trần Bình Bình thở dài nói:
-Chuyện tình mờ ám, bỗng nhiên thoáng cái mọi người cả kinh đô đều biết, thủ đoạn hoang đường mà có hiệu quả như vậy, đại khái cũng sẽ buộc bệ hạ phải có một lời với đám thần tử rồi.
Trần Bình Bình sau khi ho khái hai tiếng nói rằng:
-Ngươi hẳn rõ ràng, trong viện hiện giờ có một đề ti, là người ta lần trước đã nói với ngươi, chuẩn bị để cho hắn đi Bắc Tề.
Ngôn Nhược Hải nhíu mày:
-Rất nguy hiểm!
Hắn minh bạch viện trưởng đại nhân muốn đem nhiệm vụ giết chết Tiếu Ân cho vị đề ti kia.
-Không đẽo gọt, không thành thân.
Trần Bình Bình hai mắt có vẻ uể oái
-Nếu như hắn thành công, ta mong muốn một ngày nào đó trong tương lai, ngươi có thể giúp hắn xử lý thỏa đáng việc trong viện này.
Ngôn Nhược Hải rốt cuộc cũng minh bạch, trong lòng hơi kinh hãi, cũng không nói nhiều lời, quỳ gối trước mặt Trần Bình Bình, gật đầu.
…
“Rốt cuộc là ai đã làm đây?” Trần Bình Bình thúc xe lăn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay khô gầy chậm rãi xốc một góc miếng vải đen bịt cửa lên, giống như một hài tử nhìn ra cửa sổ bên ngoài thăm dò mọi chuyện. Những ngày mưa thu liên miên đã dừng mấy hôm trước, bên ngoài trời cao xanh lồng lộng, hoàng cung xa xa lóe lên một chút ánh vàng.
Hắn nửa ngồi trên xe đẩy, nương theo một góc cửa sổ nhìn ra ngoài trời, nhìn trang giấy trên tay, không nhịn được lắc đầu nói: “Nói nàng cùng Bắc Tề cấu kết cũng được rồi, hà tất phải nói ra nàng bao dưỡng ba nghìn trai tơ, dâm loạn cung quy?” Những vấn đề liên quan tới danh dự hoàng thất thế này, trong hội nghị lúc trước, tự nhiên không tiện thảo luận rồi.
Trần Bình Bình nhìn những dòng chữ chỉnh tề trên trang giấy cười cười tự nói: “Thực sự cũng hồ đồ quá đi, chữ này thực sự viết xấu quá… Nhưng mà, chữ viết quả thật cũng giống như tên ngu ngốc Đông Di thành kia.”
“Đông Di thành à Đông Di thành, thật là các ngươi làm sao?” Trong lòng hắn tự hỏi, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm: “Tứ Cố Kiếm năm đó chỉ là một người ngu dại, không phải là một người điên như thế này. Đối phó với trưởng công chúa, nha đầu điên này, dùng biện pháp này thực ra lại rất được, đánh nát đống đồ ngọc đồ gốm này ra cùng một chỗ, thì ai mà phân biệt được chứ. Nhưng mà các người làm rối loạn kế hoạch của bệ hạ, bệ hạ sẽ mất hứng đây.”
Bất luận tính toán thế nào --- Trần Bình Bình không bỏ sót cái gì, ngay cả trưởng công chúa điên cuồng âm hiểm, cũng không thể tưởng tượng ra việc lớn như vậy, không ngờ lại là của một đôi chủ tớ hai người càn quấy làm ra.
…
Phạm Nhàn lãnh tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng bàng quan nhìn dư âm của chuyện này, cái loại văn học tình dục hắn trình bày trong truyền đơn, quả nhiên làm cho cái quốc gia này không thể thừa nhận được. Bất luận là hoàng đế muốn tìm cách gì ở sâu trong lòng đi nữa, cũng không thể để trưởng công chúa làm chuyện thương tổn tới như vậy, thế nhưng chuyện hắn muốn rốt cuộc cũng xảy ra.
Yên lặng không tiếng động, Trưởng công chúa rời khỏi hoàng cung, về tới đất phong của mình ở Tín Dương. Về phần bên trong hoàng thất bởi vì chuyện này mà có xung đột cùng đấu sức gì, không nằm trong phạm vi lo lắng của Phạm Nhàn.
Dường như đúng với tính toán ban đầu của Ngũ Trúc. Hoàng đế bệ hạ trắng trợn phong thưởng cho trưởng công chúa một phen, đồng thời Phạm Nhàn cũng có nhiều chỗ tốt, tuy rằng biểu hiện ra không có quan hệ gì, nhưng dường như bệ hạ khen hắn đã tranh cãi cho thể diện quốc gia.
Ý chỉ xuống tới, Phạm Nhàn bật người một cái từ Bát Phẩm Hiệp Luật Lang, biến thành Ngũ Phẩm Phụng chính trường Thái Học.
-Ngươi cũng không có chính thức qua khoa cử, thế mà được vào Trường Thái Học làm Phụng Chính.
-Có phải không cần phải tham gia khoa cử sang năm không?
Phạm Nhàn mỉm cười hỏi.
-Đúng vậy!~ Phạm Kiến dường như có chút hăng hái nói:
-Không cần quan khoa cử, đều không phải là chính đồ, lúc này nhìn như cực kỳ thuận, nhưng con đường làm quan sau này sẽ có chút trở ngại.
Nhưng hắn nghĩ tới, mình cũng không phải như vậy, mà không phải Phạm phủ một nhà vẫn bình an sao, nhưng trước mặt thanh niên xinh xắn này vẫn phải nói như vậy.
Việc này cũng là do ý kiến của người kia, không phải thế năm đó cũng không gọi hài tử này là Phạm Nhàn, tự An Chi.
…
Phạm Nhàn nghe nói không cần phải tham gia khoa cử, từ lâu đã vui vẻ không nhịn được, vẻ mặt tươi cười trở lại thư phòng. Nhưng đã thấy Phạm Tư Triệt sớm ngồi chờ trong phòng, vừa mài mực vừa ngồi nhìn mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]