Phương đông đã ửng hồng, mặt trời chậm rãi rời mặt đất, qua các đám mây mà dâng lên, chiếu sáng những tòa lầu tháp kinh đô. Tường Hoàng cung so với phương đông kia còn muốn đỏ hơn, tĩnh lặng mà khủng bố nhìn chăm chăm vào những người đang đứng trên đàn sân trước. Phạm Nhàn cũng là một trong những người này, hắn nhìn tường cung cao cao, cùng với cánh cổng tò vò thật sâu phía dưới, như miệng một con quái thú kinh khủng, vô hình sinh ra một cảm giác khẩn trương.
Đối với thế giới này, Phạm Nhàn cũng như người khác, nhìn cảnh trang nghiêm hoành tráng tượng trưng cho đế quyền trước mắt bất giác thấy nể sợ. Nhưng nể sợ không có nghĩa là thuận theo, cũng không có nghĩa là không thể phản kháng – đây là điểm bất đồng giữa hắn và mọi người. Thị vệ đứng cửa cung kiểm tra từng người, hơi ngạo mạn gật đầu, Phạm Nhàn cùng đoàn người thật thật thà thà chậm rãi bước vào.
Hôm này là một ngày lễ, trong cung có chỉ truyền bát phẩm Hiệp Luật Lang Phạm Nhàn vào cung. Sau khi tiếp chỉ, Phạm phủ vội vàng mở một cuộc họp để tìm ra đội ngũ vào cung, Phạm Kiến sẽ không đi, nữ quyến trong Ti Nam bá tước phủ vốn đã ít, cho nên mấy quý phủ thân thích khác của kinh đô Phạm thị xung phong nhận việc này.
Phạm Nhàn chưa bao giờ thấy được náo nhiệt đến thế này. Phạm Kiến lạnh lùng nói với mọi người về suy nghĩ trong đầu. Cuối cùng định ra, theo Phạm Nhàn vào cung có Liễu thị và Phạm Nhược Nhược, lại tính thêm hai lão nhân đi theo, hai vị lão nhân này năm đó đều là người của lão tổ mẫu ở Đạm Châu, nên rất rõ ràng quy củ trong cung. Lần này Liễu thị đồng ý vào cung với mình, Phạm Nhàn có hơi bất ngờ, bởi hắn biết bà ta chẳng ưa gì hắn. Nhưng trên thực tế, khi còn nhỏ bà ta vẫn lui tới với người trong cung, nên nếu có bà ta đi cùng, chuyến vào cung này của hắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Mấy bước chân nhỏ hỗn loạn quanh quẩn trước cửa cung an tĩnh. Cổng tò vò rất sâu, ánh mặt trời buổi sáng chỉ có thể chiếu sáng phân nửa, nửa còn lại vẫn chìm trong u tối. Một cơn gió lạnh bất chợt từ bên trong thổi ra khiến mọi người không mở được mắt. Đã sang tháng chín, thời tiết đã vào cuối thu.
Phạm Nhàn khe khẽ sờ đai lưng của mình, mò ra mấy viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu tương, trong lòng mới thấy an tâm một chút. Biết rằng để vào cung phải qua kiểm tra nghiêm ngặt, nên trước khi rời phủ, hắn đã đem ám nỏ và dao găm giấu trong phòng, nhưng những lời nói của Ngũ Trúc thúc đêm đó đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nên mặc dù theo lý là trên đời này an toàn nhất là Hoàng cung, nhưng hắn vẫn phải găm cho mình một chút bảo bối bảo mệnh.
-Loạt roạt loạt roạt.
Con người là một sinh vật kỳ lạ, nhiều con người thì sẽ là một quần thể kỳ quái. Dưới tường thành tĩnh lặng trong cung, đoàn sáu người bước đi dần dần tiếng bước chân trở nên nhịp nhàng hơn, cùng chạm đất, cùng nhấc lên, theo gã tiểu thái giám đi đầu, như thể song cầm cùng gảy, một âm tiết đều đều đơn điệu.
Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy thật không quen, cưỡng chế dừng lại một chút, cố tình để cho nhịp bước của mình chậm hơn những người khác một chút, cái giai điệu đều đều nhàm chán dưới tường cung kia bị phá vỡ. Hắn nhẹ nhàng kéo tay muội muội, thầm nói:
-Ta hơi căng thẳng.
Nhược Nhược mỉm cười, đem đến cho hắn chút cổ vũ. Tiểu thái giám đi đầu cũng không quay đầu lại, cau mày liếc nhìn hắn một cái có vẻ không hài lòng, Liễu thị hơi nhăn mặt nói khẽ:
-Vào trong cung thì nên nói ít hơn một chút.
Tiểu thái giám dáng vẻ cũng không đẹp, mi mờ mặt thộn, nghe Ti Nam bá tước phu nhân nói vậy nhất thời cảm thấy vinh dự. Đây là đâu? Đây là Hoàng cung! Phạm Nhàn hơi cười khổ, không ngờ Liễu thị lại mỉm cười:
-Nhưng cũng không cần quá căng thẳng, trong cung năm đó chỉ có tiểu thái giám là Hồng công công, cũng là tổng quản thái giám. Nhoáng một cái không ngờ đã có nhiều tiểu thái giám hầu hạ trong cung như vậy.
Nghe những lời này, tiểu thái giám phía trước không dám lề mề, vội đẩy nhanh bước chân, vốn tưởng rằng chỉ là tiếp mấy người nhà quê tiến cung, ai biết đâu lại là người quen thăm viếng.
Hoàng cung thật lớn, thật dài, trước mặt là một cái sân rộng bằng đá tảng thật lớn, làm cho người ta cảm thấy rộng hơn nữa. Ánh dương buổi sớm soi sáng nóc cung điện, ngói lưu ly phản lại sắc vàng rực rỡ chói mắt, dưới điện cách mấy trượng lại có một trụ lớn hình tròn, thềm đá thật dài như một lối đi bạch ngọc nối tới thiên hà, tất cả thật trang nghiêm.
Phạm Nhàn nheo mắt nhìn kiến trúc trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang đường, không biết có phải đang đi tới viện bảo tàng cố cung hay không nữa. Có lẽ cái cảm giác hoang đường này đang tan lẫn vào trong lòng hắn, cảm giác căng thẳng và bỡ ngỡ với hoàng cung. Sau khi đi một lát, Phạm Nhàn cũng khôi phục lại được thái độ thản nhiên, có nét phảng phất khi hắn mới đến Phạm phủ, nhàn nhạt dắt một nụ cười, đánh giá cung nữ thái giám đứng cúi đầu hầu hạ bên tường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mái ngói nhọn cong ở xa xa– không biết trong cung này là ai ở.
Tiểu thái giám nhìn thấy hết thần thái của hắn, gã lắc đầu, khóe môi Liễu thị mang một nụ cười như có như không, nàng nghĩ, vị đại thiếu gia này đúng là một kẻ không biết sợ trời không biết sợ đất.
Lý do hôm nay vào cung rất đơn giản: các vị nương nương trong cung muốn nhìn xem Phạm đại công tử sắp cưới nghĩa nữ của Hoàng thượng này, thật ra như thế nào.
Tuy mục đích thì đơn giản, nhưng quá trình lại đặc biệt phức tạp, nên mọi người trong Phạm phủ chưa sáng đã vội vùng dậy, rửa mặt thay đồ, vội vàng tới cửa cung, sau đó lại đứng trong phòng chờ các vị nương nương ấy tuyên triệu. Người bị triệu kiến còn có thể chờ, các nương nương trong cung thật là không thích chờ người khác.
Vì dậy sớm quá, nên Phạm Nhàn ngồi trong phòng chờ, uống trà thượng hạng trong cung, nhưng vẫn mệt mỏi rã rời, tinh thần cực kỳ không tốt. Liễu thị nhìn hắn, mỉm cười đứng dậy nói với vị công công đón họ ban nãy:
-Hầu công công, đã lâu không gặp.
Nói tới đây, hai ngón tay không biết từ lúc nào đã lấy ra một tờ ngân phiếu.
Phạm Nhàn len lén nhìn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười âm hiểm, đã biết di nương thủ đoạn rất nhiều, quả là nhờ phụ thân soi sáng mà nên, coi như tất cả lấy ngân phiếu mà mở đường đánh người.
Ai dè vị Hầu công công kia lại làm mặt khó xử, cung kính nói:
-Phạm phu nhân, ngài không nể mặt lão nô rồi. Người và các chủ tử năm đó là bằng hữu cùng nhau lớn lên, lão nô này sao dám xin cơm của người?
Liễu thị nở nụ cười:
-Đây là phần thưởng của ngươi, có phải mua cái gì của ngươi đâu. Còn sợ ai nói?
Hầu công công cười toe toét, da mặt nhăn nhúm thành một đống, nhẹ giọng:
-Biết người hôm nay tiến cung, mấy chủ tử sẽ không để người ở đây chờ quá lâu đâu. Người yên tâm, chỉ là hôm nay hơi sớm, chỉ sợ mọi người trong cung còn chưa rửa mặt.
Tai Phạm Nhàn khẽ động, nhận ra lão thái giám này xưng hô với Liễu thị là Phạm phu nhân, xem ra thái độ phù chính của Liễu thị đã sớm có đường hướng. Lại còn nghe thấy tiếng các nha hoàn vẩy nước quét nhà, hắn cũng cho rằng mình phải dậy quá sớm, đành cười như mếu.
Cũng may Hầu công công không nói sai, cùng Ti Nam bá tước phu nhân Liễu thị vào cung quả nhiên anh minh. Lâm triều còn chưa bắt đầu, Phạm gia ba người đã vào đến hậu cung, hai lão bà bà cũng được chiêu đãi ở ngoài, quay về thế nào cũng có trà ngon nước ngon, năm đó cũng là lão nhân trong cung sẽ không buồn chán.
…
Đầu tiên là tới chỗ Nghi Quý Tần, vị Quý Tần này là mẹ đẻ của đương triều Tam hoàng tử, mẫu ỷ tử quý (mẹ dựa vào con phú quý),từ Tài Nhân thăng lên Quý Tần. Phạm Nhàn theo đúng quy củ hành lễ, sau đó nghe một âm thanh dịu dàng:
-Đứng lên đi.
Vị Nghi Quý Tần này thường ngày trắng trong thuần khiết, bất quá cũng chỉ có bốn chữ trong trắng thuần khiết mà thôi, hoàn toàn không có vẻ đẹp như Phạm Nhàn tưởng tượng. Điều thật lớn ngoài tưởng tượng của Phạm Nhàn là Liễu thị đầy âu yếm nhìn Nghi Quý Tần, hai vị phu nhân ban đầu còn e dè thi lễ, sau thì bất chấp lễ tiết, tay nắm tay nhìn nhau không nói gì. Hắn ngờ ngợ nhìn muội muội, nhưng nàng vẫn bình tĩnh chẳng chút kinh ngạc.
Sau khi nghe giải thích một chút hắn mới biết thì ra vị Nghi Quý Tần này là em họ của Liễu thị.
Phạm Nhàn khiếp sợ vô cùng, thế mới biết thì ra căn cơ của Liễu thị thâm hậu như vậy, may mà khi mình nhập kinh chủ trương hòa bình, mà Liễu thị cũng coi như dễ chịu, không đến nỗi song phương xung đột, nếu không thì không biết ai sẽ chết đây.
-Tỷ lâu lắm chẳng vào cung thăm ta.
Nghi Quý Tần lau đi giọt nước mắt lưng tròng, giận hờn:
-Cũng đã bốn năm rồi, tỷ cũng thật nhẫn tâm nhét muội muội vào cung. Trước đây cũng vài lần vất cả đưa chỉ mời, thỉnh tỷ vào cung trò chuyện với muội, vậy mà tỷ nhất định không chịu. Thật là tức chết ta!
Liễu thị buồn bã, im lặng một chút, lại nhẹ nhàng:
-Cứ trách ta, đều là tại ta.
Nàng không thèm liếc mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nhưng qua hai vai nhỏ gầy của Liễu thị, hai mắt cũng thoáng một tia kỳ lạ. Hắn nghe Nghi Quý Tần nói bốn năm, cực kỳ mẫn cảm nghĩ tới sự việc ám toán ở Đạm Châu, theo như phụ thân nói, lần ám sát này Liễu thị chỉ là người chịu tội thay, thủ phạm thực sự đứng sau tấm rèm hạ độc là hai nữ nhân cao quý bậc nhất trong cung – Liễu thị bốn năm không vào cung, lẽ nào đây là nguyên nhân?
-Về sau tỷ sẽ thường vào cung thăm muội.
Liễu thị ôn hòa cười cười, nắm tay Nghi Quý tần:
-Hôm nay không phải đã tới rồi sao?
Nghi Quý Tần khẽ mỉm cười, nhẹ giọng quở trách:
-Nếu không phải đại thiếu gia Phạm gia nhà tỷ lấy con gái bảo bối trong cung, muội chắc cũng chẳng dám mong gặp được tỷ.
Nàng lại quay sang Phạm Nhàn
-Ngươi là Phạm Nhàn?
Hắn vội đứng dậy, khuôn mặt thanh tú hiền hòa cười, cúi đầu chấm đất:
-Chất nhi Phạm Nhàn, bái kiến Liễu di.
Lời này cực kỳ không hợp quy củ! Đám cung nữ thái giám và cả Liễu thị đều ngạc nhiên, thầm nghĩ ta đâu phải mẹ người? Nhưng Phạm Nhàn mặt dày vẫn cứ nhận quan hệ bừa, hiển nhiên đã mặc kệ đống quy củ trong cung. Nghi Quý tần nhìn Phạm Nhàn mặt mày rạng rỡ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]