Tân Kỳ Vật đã không có vẻ mặt lỗ mãng như lúc đàm phán giữa hai quốc gia, nhàn nhạt nói rằng:
- Bệ hạ có chỉ, tướng sĩ bị bắt bất luận thế nào cũng phải trao đổi lại được, phương diện này chúng ta không ngại thoái nhượng một chút.
Quan viên phía dưới lên tiếng nói rằng:
- Lần này Bắc Tề bọn họ đã bắt được đại thể hơn hai nghìn bốn trăm người của ta, bên ta cũng bắt được tổng cộng khoảng chừng trên dưới một nghìn người. Theo ý chỉ của bệ hạ, chúng ta đổi một người lấy hai người, cũng có thể đổi hết về.
- Ừ! Về vấn đề tốn bao nhiêu, ý tứ của bệ hạ rành mạch từng câu, phàm là những đất đai đã chiếm được, một tấc cũng không cho, nếu như Bắc Tề muốn đất, dùng khối thảo nguyên Tiềm Long Loan mà đổi.
Tân Kỳ Vật gật đầu, rất thỏa mãn với hiệu suất công việc của thuộc hạ, lại nói.
Tiềm Long Loan ở phía tây bắc Khánh quốc, là vùng đất duy nhất lệ thuộc vào Khánh quốc, nếu như có thể lấy lại, vậy mảnh đất lệ thuộc Khánh quốc có thể an toàn rồi.
Các quan viên phía dưới ghi chép lại ý của quan trên, có người đau đầu nói rằng:
- Chỉ là không biết vì sao lúc này, bên phía Bắc Tề đặc biệt cường ngạnh, hình như có chút ý cá chết thì lưới rách, chỉ đáp ứng trả tiền cùng bồi thường ngựa, không chịu cắt đất.
Người thứ nhất nhảy ra nói trong tiệc trà lần trước là một người thuộc trường phái sôi nổi, vỗ bàn mắng:
- Những mảnh đất này ta đã chiếm, chẳng lẽ còn muốn nôn lại cho bọn chúng.
Tân Kỳ Vật gật đầu:
- Tiếu đại nhân nói hơi thẳng, nhưng đạo lý này là đúng.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn thuộc hạ một lần, đặt chén trà trong tay xuống bàn, nói rằng:
- Chư vị đồng liêu, không nên quên, những mảnh đất này là do xương máu tướng sĩ chúng ta đã dành lấy được, phải dùng huyết nhục để đổi lấy. Chúng ta đương nhiên không thể hai tay dâng trả lại cho bọn họ. Các tướng sĩ đã trả giá bằng bao nhiêu sinh mệnh, còn chúng ta? Chúng ta chỉ là động mồm động mép, cho nên chúng ta không thể buông tha lợi lích của quốc gia, cho dù chỉ là một tấc đất mỏng manh cũng phải tranh giành với đối phương.
Người vừa lên tiếng tiếp tục cau mày nói:
- Đại nhân nói những lời đó cực kỳ chí lí, nhưng là sứ thần cư trú ở Bắc Tề Thượng Kinh đã âm thầm hồi báo, Bắc Tề Thái Hậu cùng hoàng đế quan hệ hiện giờ bởi vì nguyên nhân chiến bại, đã trở nên hòa hoãn hơn nhiều. Mà thân đệ đệ của Thái Hậu hiện giờ cũng được miễn tội quay về. Nếu như bên ta đàm phán yêu cầu quá nhiều, vạn nhất tan vỡ, lưỡng quốc tái chiến, điểm này cũng không hợp với ý của thánh thượng. Chư vị hẳn là rõ ràng, nếu như Bắc Tề thực sự quân thần đồng tâm, trăm họ một lòng, cắn một cái thì cũng đau đấy.
- Bắc Tề Thượng Kinh xa xôi quá mức, thứ nhất … những tin tình báo này cũng không thể dùng được.
Tân Kỳ Vật có chút đau đầu, đàm phán then chốt nhất chính là tri kỷ tri bỉ (biết người biết ta),tuy rằng lúc này chiếm được lợi thế sân nhà cùng người chiến thắng, nhưng đối phương thân ở trong kinh đô, dựa vào mạng lưới gián điệp mà quốc gia chưa kịp dọn sạch. Bọn họ đối với phản ứng của triều đình Khánh quốc có thể có tư liệu trực tiếp, mà Khánh quốc muốn biết phản ứng thực của triều đình Bắc Tề thật cũng có chút trắc trở.
Có người ra chủ ý nói:
- Vì sao không thỉnh bệ hạ cho Tứ Xử Giám Sát viện hỗ trợ chúng ta? Phải biết rằng Tứ Xử ở Bắc Tề có nhân thủ còn lợi hại hơn nhiều nha môn khác trong triều đình.
Mọi người hai mắt sáng lên, nghĩ thầm nói như vậy cũng đúng, thân là quan viên ở kinh đô, đương nhiên đối với Giám Sát Viện vừa sợ vừa hận, nhưng nếu như là dùng chó điên Giám Sát viện này chống đỡ địch nhân không quan viên nào có ý kiến khác cả, chỉ biết giơ hai tay tán thành. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, vừa nghe thấy kiến nghị, Tân Kỳ Vật nhất thời không thèm để ý tới phong độ, mở miệng mắng:
- Chuyện các ngươi nghĩ tới, bản quan còn có Tự Khanh đại nhân lẽ nào không nghĩ ra? Cái Diêm La điện kia không chịu làm cái gì, ta có thể làm sao bây giờ? Lẽ nào muốn ta đi tới tẩm cung của bệ hạ quỳ xuống chân người mà khóc lóc cầu xin sao?
Chúng quan thầm nghĩ thì ra là thế, sắc mặt trở về yên lặng, ở sâu trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như có thể lấy được tin tức tình báo của Bắc Tề, ngài ngồi trên thềm đá Hưng Khánh cung khóc lóc một hồi thì có làm sao chứ?
Nhất thời toàn bộ rơi vào trong yên tĩnh, tuy rằng quan viên Khánh quốc cùng nhân dân luôn tự coi mình là quốc gia thiên hạ đệ nhất, thế nhưng trước khi có bệ hạ hiện giờ, người dân Khánh quốc luôn sinh sống dưới cái bóng ma kinh khủng của Bắc Ngụy khổng lồ. Bắc Ngụy tuy rằng bị bệ hạ ba lần Bắc Phạt là cho ranh giới chỉ còn lại phân nửa, trở thành Bắc Tề như ngày hôm nay, nhưng nếu như bức đối phương nóng nảy tái chiến, dường như cũng là một chuyện rất kinh khủng. Cho nên dưới việc lòng tinh cường đại không thể duy trì, thì việc đàm phán dường như chỉ có thẻ rơi vào con đường bế tắc hiện giờ.
- Đêm nay ta lại vào cung một lần nữa, thỉnh ý chỉ của bệ hạ.
Tân Kỳ Vật nhíu mày nói rằng, ánh mắt liếc nhìn Phạm Nhàn vẫn yên tĩnh ngồi bên dưới. Phạm Nhàn này dường như không hề có ý tự giác làm một Phó Sử, mấy ngày rồi, bất luận đàm phán như thế nào, hắn thủy chung bày ra dáng vẻ tươi cười mà không nói gì, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tân Kỳ Vật phụng dụ lệnh của thái tử, ý muốn cho Phạm Nhàn lao vào chính trị một chút, tiểu tử này hiểu chuyện không đoạt công, nhưng lão phiền muộn cũng không phải là chuyện này.
Hắn suy nghĩ một chút, ôn ngôn nói rằng:
- Phạm đại nhân, không biết ngài có ý kiến gì với chuyện này không?
Phạm Nhàn thu nắm tay vào trong ống tay áo ra vẻ hơi căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ôn ngôn đáp:
- Hạ quan cho rằng, Bắc Tề lúc này chỉ là phô trương thanh thế, nếu như bọn họ thực sự còn có thể tái chiến, tâm muốn chiến, thì cũng không vội vã phái sứ đoàn tới đây cầu hòa.
Chúng quan luôn luôn biết Phạm đại nhân thi danh rất thịnh, quyền danh cũng thịnh, hơn nữa mấy ngày nay thấy đối phương yên tĩnh không tranh công, cho nên đối với tiếng nói của hắn rất mong chờ, nhưng phát hiện ra hắn cũng chỉ nói ra một cái thuyết pháp hiển nhiên như thế, không khỏi có chút thất vọng. Nhưng nể mặt mũi, chúng quan cũng không nói gì, chỉ thuận miệng phụ họa vài câu mà thôi.
Nhưng trái lại Tân Kỳ Vật lại nghĩ, nếu muốn bán cho đối phương nhân tình, chi bằng thẳng thắn triệt để một chút, tiếp tục ôn ngôn hỏi:
- Nói thế có lý, chỉ là quan hệ ngoại giao hai nước vốn ít, thật như giả, mà giả như thật, một quốc gia cũng giống như một người, thường thường bị tâm tình chi phối, cho nên không thể suy đoán ra toàn bộ đạo lý bên trong được, chẳng hay Phạm Phó Sử còn có chứng cứ gì khác không?
Hắn trong lòng quả thực mong muốn Phạm Nhàn có thể kiên định với tín niệm của chúng quan Hồng Lư Tự.
Phạm Nhàn trong lòng thầm khen câu “ một quốc gia giống như một người” của Thiếu Khanh đại nhân, lo nghĩ một chút mới nói rằng:
- Then chốt là vị Trang Mặc Hàn kia, chư vị đại nhân cũng rõ ràng người này có địa vị trong lòng tử sĩ thiên hạ như thế nào, nếu như Bắc Tề không phải cố tình cầu hòa, sẽ không bỏ hết thảy mọi thứ mời vị Trang Mặc Hàn này theo phái đoán tới kinh đô.
Quan lại Hồng Lư Tự đều xuất thân từ khoa cử, đương nhiên biết đại danh của Trang Mặc Hàn, hơi trầm ngâm một chút phát hiện chuyện này hoàn toàn đúng vậy, thế nhưng chỉ một chuyện này cũng không đủ để phương hướng đàm phán quay lại con đường ban đầu được.
Tân Kỳ Vật nhíu mày nói:
- Nếu như biết được Trang Mặc Hàn vì sao lại đồng ý tới đây, còn có thể có một chút hỗ trợ.
Trong hồ sơ của Giám Sát Viện viết rõ ràng, Trang Mặc Hàn sở dĩ tới đây, nhất là do Thái Hậu cùng hoàng đế Bắc Tề cúi người muốn nhờ. Thứ hai là Trang Mặc Hàn này muốn làm thánh nhân của thế gian, nghĩ muốn giải binh tranh của hai quốc gia, lý do thứ ba có lẽ là nguyên nhân tư nhân, còn chưa điều tra ra. Phạm Nhàn tuy rằng rất khinh bỉ cái thái độ “thánh nhân” này, nhưng sẽ không khinh thị với danh vọng của đối phương. Nhưng lúc này cũng không làm trò trước mặt chúng quan, nói ra những nguyên nhân này, chỉ là nhẹ giọng đáp:
- Nếu như có thể gặp hắn, cũng có thể nhìn ra mánh khóe.
Tiếu chủ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Quan hệ ngoại giao hai nước vẫn như cũ, với nhân vật như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy ở yến tiệc ban thưởng trên điện mà thôi. Quan viên Hồng Lư Tự chúng ta đi cầu kiến, đối phương nếu không muốn gặp, chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ tự rước nhục vào mình mà thôi.
Đột nhiên hắn hai mắt sáng ngời nói rằng:
- Nhưng mà Phạm Phó Sử thi danh từ lâu đã truyền khắp thiên hạ, trong hội thơ cũng đứng hàng đầu, tin tưởng Trang Mặc Hàn cũng sẽ không cự tuyệt.
Phạm Nhàn ngẩn người, nghĩ thầm mình tổng cộng chỉ sao chép có ba bài thơ, trong đó còn có hai bài thơ là Nhược Nhược viết ra, làm sao mà thi danh khắp thiên hạ được? May mà Tân Thiếu Khanh phe phẩy đầu giúp hắn giải vây:
- Trang Mặc Hàn người này từ trước tới nay kiêu ngạo vô cùng, kinh sử văn chương thi từ ca phú, đều là kỳ nhân thế gian, làm sao chịu gặp Phạm Phó Sử, theo ta thấy, lần này Bắc Tề mới hắn tới, then chốt là trong yến tiệc ban thưởng trên điện, muốn mượn danh vọng của hắn, đánh động bệ hạ thôi.
Chúng quan nghĩ thầm, có lẽ là như vậy.
Đợi một lát sau khi hội nghị giải tán, Phạm Nhàn thấy không còn ai, kéo Thiếu Khanh đại nhân tới một bên, đưa cuốn sổ đã được “chỉnh lý” đặt lên trên bàn. Tân Kỳ Vật vội vàng lật xem, mắt sáng lên, hoàn toàn không ngờ tới Phạm Nhàn lại có thể viết ra được những thứ như vậy, bên trong tuy rằng chứng cứ có chỗ hoang đường, nhưng tinh tế mà phân tích, dường như trực tiếp chỉ rõ ra cục diện triều chính hiện nay của Bắc Tề.
Tân Thiếu Khanh khích động nói:
- Tốt! Như vậy, Hồng Lư Tự đàm phán sẽ có lợi hơn nhiều. Chỉ là… Phạm Phó Sử, vì sao lúc trước ngài không đề cập tới, lúc này mới lén đưa cho ta?
Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt hồ nghi của quan trên mỉm cười nói:
- Bên trong có chút suy đoán khó tránh khỏi sai lầm, chỉ là ý kiến của cá nhân hạ quan, cho nên không dám nói ra, chỉ lén đưa cho Thiếu Khanh đại nhân tham khảo mà thôi.
Tân Thiếu Khanh không nhịn được kích động trong lòng, đứng ở giữa hành lang nhìn xem cẩn thận một lần, trán dần dần nhíu lại, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ giọng hỏi:
- Phạm công tử, phương diện này có rất nhiều chuyện, có một số chuyện bí mật cả triều đình cũng không biết à.
Phạm Nhàn trong lòng rùng mình, biết chung quy không thể giấu diếm được đối phương, nhưng công phu dưỡng khí của hắn từ Đạm Châu tới kinh đô cũng có vài chục năm rèn đúc rồi, tất nhiên sắc mặt không đổi, mỉm cười nói rằng:
- Hạ quan có một số việc không tiện nhiều lời.
Đạo làm quan, chủ yếu chính là cao thâm mặc trắc (cao thâm bí hiểm). Quả nhiên, Tân Kỳ Vật không hề hỏi tiếp, trái lại cười ôn hòa nói:
- Nếu lần này đàm phán có thể thành công, ta nhất định phải báo lên bệ hạ, công của ngài thật lớn đó.
Phạm Nhàn mỉm cười hành lễ xin cáo lui.
Tân Kỳ Vật nhìn hắn dần dần biến mất ở sân cổng, vẻ mặt ngơ ngẩn lên biến mất, hắn là người của thái tử, tự nhiên biết Ti Nam bá tước Phạm Kiến trong tay nắm giữ một chi lực lượng tư nhân thuộc về bệ hạ, thế nhưng cỗ lực lượng này dường như chưa từng phơi bày ra trước chính trị Khánh quốc, lẽ nào … bởi vì Phạm Nhàn, Phạm Kiến dám dùng sao? Hắn thủy chung không có nhìn thấy quan hệ giữa Phạm Nhàn cùng Giám Sát viện, dù sao Giám Sát viện là cơ cấu đặc vụ tư nhân của bệ hạ, ngay cả hoàng tử cũng không thể nhúng tay vào huống chi là con tư sinh của một đại thần.
Ngồi ở trong kiệu, Tân Thiếu Khanh chống mặt trầm tư, lúc kiệu dừng, hắn nhìn tường cung màu son cao cao bên ngoài, trong lòng trầm tư, xem ra mình xin ý kiến của thái tử là chính xác, đối với Phạm gia, chỉ có thể mượn hơi, không thể đả kích được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]