Diệp Linh Nhi là độc nữ của kinh đô thủ bị Diệp Trọng, gia đình có tiếng là uyên nguyên --- đáng tiếc tất cả đều trên võ đạo cả, cho nên không ai có tính cách văn nhãn. Có một thúc tổ đương thời là một trong tứ đại tông sư Diệp Lưu Vân, Diệp gia ở Khánh quốc địa vị có chút đặc thù, nhưng tiểu cô nương này cũng không phải là hạng người bá đạo hại người, chỉ là yêu thương Lâm gia tỷ muội ngày ngày triền miên trên giường bệnh, còn bị ép gả cho một nam nhân chưa từng thấy mặt, cho nên có vẻ sốt ruột thôi.
Trước đó vài ngày, các quý tộc trong kinh đô có lưu truyền một tin tức, nghe nói trong cung chuẩn bị gả Lâm gia tiểu thư cho một vị con tư sinh của Phạm phủ ở xa tận Đạm Châu, tin tức này vừa tới Lâm gia tiểu thư nổi giận vô cùng, ban đêm liền bị phong hàn, lại ho ra máu, bệnh tình nặng thêm. Diệp Linh Nhi ở Định Châu chỗ huynh trưởng nghe thấy chuyện như vậy liền nhanh chóng quay về kinh, chính là cái cảnh mà Phạm Nhàn đã thấy ở ngoài thành.
Qua mấy ngày nay, tin đồn ở kinh đô, vị con tư sinh của Phạm phủ đã quay về kinh rồi, chỉ là Phạm phủ thiếu gia cùng với Phạm Tư Triệt như nhau, đều là công tử ăn chơi trác táng, tin tức này đưa ra, làm Diệp Linh Nhi càng căm tức. Hôm qua nàng gặp Lâm gia tiểu thư, phát hiện ra trên mặt nàng có ý xấu hổ gì đó, thấy nghi vấn tuy rằng nàng gạn hỏi nhưng không hỏi được gì, có điều đoán chắc trong lòng Lâm gia tiểu thư có người trong lòng rồi.
Nàng không đành lòng thấy tỷ muội thương tâm đau khổ, cho nên cầu phụ thân cầu tình trong cung, chặt đứt hôn sự này, ai ngờ vừa nói làm phụ thân giận dữ, không có biện pháp gì, đành mời Phạm Nhược Nhược qua phủ, là muốn tìm biện pháp làm cho hôn sự này chậm lại được không – vốn nàng cũng biết việc này không có khả năng quá lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần, mới trọn tình nghĩa với tỷ muội mình.
Diệp Linh Nhìn nhìn thoáng qua Nhu Gia tiểu cô nương tính tình ôn nhu này, nhìn lại vẻ mặt ánh mắt bình tĩnh của Phạm Nhược Nhược, nàng hôm nay mới biết được thì ra vị Nhược Nhược tiểu thư Phạm phủ không màng danh lợi này cũng là một nhân vật lợi hại như vậy, lúc này nghe thấy đối phương muốn giới thiệu danh y, nhàn nhạt nói rằng:
- Không cần!
Phạm Nhược Nhược cũng không bỏ qua, mỉm cười nói rằng:
- Nếu thực sự là yêu thương vị tiểu thư kia, cho danh y tới xem thì sợ cái gì?
- Ngự y cũng không có biện pháp gì tốt, ngươi nói vị danh y kia…
Diệp Linh Nhi cố nén giận, không toát ra bộ dạng khinh thường trước mặt quận chúa.
Nói xong mấy câu, ba người liền trở về trong đình, các vị cô nương khác thấy hai vị tiểu thư sắc mặt đã hòa hoãn, cho rằng sự tình đã rõ, mới thở dài một hơi, hai bên tự nhiên có nha hoàn hầu hạ, lại có nữ quan mang quyển thơ đưa tới bên kia hồ.
Không mất bao lâu, tài tử bên kia hồ cũng làm thơ rát nhiều, chư nữ thay nhau xem, thỉnh thoảng tán thưởng một tiếng, Phạm Nhược Nhược nhìn sang bên kia hồ, không biết suy nghĩ cái gì. Diệp Linh Nhi nghĩ tới người nọ, hiếu kì tiếp nhận thơ tới, từ đầu tới cuối giở một lần, nhưng không thấy lạc khoản có họ Phạm, kinh ngạc hỏi:
- Thơ của Phạm công tử đâu?
Nàng nghĩ thầm, Phạm phủ đã để cho người kia tới vương phủ, tất không muốn ẩn giấu thân phận nữa. Nữ quan cung kính nói rằng, Phạm công tử cũng không có làm thơ, làm sao mà có. Nhu Gia quận chúa liếc mắt nhìn Phạm Nhược Nhược, trên mặt tiểu cô nương ngây thơ này có chút buồn bực, truy hỏi lại chuyện tình lúc đó, mãi tới lúc này chư nữ trong đình mới biết, võ mồm bên kia so với bên này cũng không kém hơn là bao.
Nhu Gia quận chúa ngọt ngào cười nói rằng:
- Nhược Nhược tỷ tỷ, sao tỷ không tới nhìn những tài tử này làm thơ?
Chư nữ lúc nghị luận Phạm Nhược Nhược đã sớm nghe thấy, biết huynh trưởng ở bên kia hồ chịu nhục, nàng từ bên này ngoảnh đầu lại, trong ánh mắt bình tĩnh có chút tức giận, lạnh lùng nói:
- Những người này cũng biết làm thơ sao?
Chư nữ tuy rằng biết Phạm gia tiểu thư tinh thông thơ văn, nhưng nghe thấy nàng nói ra những lời như vậy, có chút ngoài ý muốn. Phạm Nhược Nhược xoay người lại, nhặt nghiên mực bên cạnh đặt lên bàn, cổ tay nâng cao trên giấy, viết vài câu, đợi khô mực rồi đưa qua cho nữ quan, dặn bảo:
- Mang qua đó đi, cho những người đó nhìn.
Nữ quan lĩnh mệnh rời đi.
…
Hoa nở hai cành, biểu hiện chỉ là một đóa, lại nói Quách Bảo Khôn ám chỉ thân phận của Phạm Nhàn, bầu không khí có chút quái dị.
Trong mắt Tĩnh vương thế tử hiện lên vẻ tức giận, nghĩ tới đoàn người thủ hạ của thái tử quả nhiên không ra thể thống cống rãnh gì, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, âm thầm ngẫm nghĩ có nên giáo huấn bọn chúng một chút không, nhưng đảo mắt nhìn thấy dáng vẻ của Phạm Nhàn, nghĩ người này chắc chắn có thủ đoạn đối ứng, hẳn mình không cần xuất thủ.
Ti Nam bá tước bảo Phạm Nhàn tới tham gia thi hội nguyên nhân rất đơn giản, là muốn làm cho hắn có danh tiếng thật lớn, đoạt một đường cuối cùng, đánh động ‘phương tâm’ vị trưởng công chúa kia, nhưng Phạm Nhàn dường như không hề sốt ruột, thật không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì. Đợi mọi người đưa thơ sáng tác mang sang hồ bên kia, chỉ một lúc sau, liền có nữ quan đáp lời, mang thơ của Phạm gia tiểu thư đưa cho quận vương thế tử.
Quận vương thế tử ánh mắt thoáng nhìn, mắt không khỏi sáng lên, thốt ra:
- Hay!
Đám môn khách phụ tá bên cạnh cũng đi qua xem, tinh tế đánh giá, cũng liên tiếp gật đầu:
- Quả không tồi, chỉ là…
Hắn là nghĩ thơ do nữ nhân viết ra, luôn luôn có chút không hợp, nhưng nghĩ tới quan hệ của quận vương gia với Phạm gia, cho nên im miệng không nói.
Mọi người hiếu kỳ, đều đi qua nhìn, chỉ thấy những hàng chữ nhỏ xinh đẹp viết:
Bát nguyệt hồ thủy bình,
Hàm hư hỗn thái thanh.
Khí chưng vân mộng trạch,
Ba hám đạm châu thành.
Dục tể vô chu tiếp,
Đoan cư sỉ thánh minh.
Tọa quan thùy điếu giả,
Đồ hữu tiện ngư tình
Dịch:
Phẳng yên tháng tám mặt hồ
Trời in mặt nước lững lờ xanh xanh.
Khói mây Vân Mộng bao quanh
Xa xa tiếng sóng bên thành Đạm Châu.
Vắng thuyền chẳng tới được đâu
Ở không cũng thấy buồn rầu thân trai.
Ngồi xem thiên hạ câu hoài
Uổng công chờ đợi mấy ai được gì. (1)
- Thơ hay, quả nhiên không hổ là sáng tác của Phạm gia tiểu thư.
Hạ Tông Vỹ cũng xáp lại giữa đám người, thanh âm tán thưởng vang dội vô cùng, dường như muốn truyền tới hồ đối diện.
- Tả cảnh hồ rất tự nhiên, chuyển luận tự nhiên, quả thực là một tác phẩm xuất sắc.
Quách Bảo Khôn nhíu mày nói:
- Trước mặt chỉ là một hồ nhỏ, dùng ‘khí chưng’ dường như không thỏa đáng, huống hồ Vân Mộng Trạch ở phía nam, Đạm Châu thành ở cạnh biển, Phạm tiểu thư chỉ là mặt chữ đẹp, nhưng vẫn còn khiếm khuyết một chút ở hai chữ trên.
Tĩnh vương thế tử cũng nhìn ra có chút khác biệt ‘Vị dục tể vô chu tiếp, đoan cư sỉ thánh minh, tọa quan tùy điếu giả, đồ hữu tiện ngư tình’ tuy rằng mịt mờ, nhưng vẫn lộ ra vẻ không cam lòng quy ẩn của tác giả, tâm tư một làm được cái gì đó, là một bài thơ mở đường ---- hắn quay đầu nhìn Phạm Nhàn vẫn ngồi an tĩnh ở một nơi hẻo lánh, nghĩ thầm bài thơ này không phải của ngươi làm chứ?
Nhưng bài thơ thực không tồi, cho nên mọi người cùng tán thưởng, có mấy người phụ họa, xin ý kiến của Quách Bảo Khôn. Đám người ở cạnh thế tử đã có người có ý kiến chuyển tới bờ bên kia, muốn Phạm tiểu thư giải thích.
- Hồ là nước, biển cũng là nước. Từ Vân Mông mà chảy tới Đông Hải, huynh trưởng nhà ta nhà ở Đạm Châu, lòng ở biển lớn, tùy ý mà dùng, có gì không được? Bài thơ là do gia huynh sáng tác lúc mười tuổi, hôm nay chép ra, mời các vị thưởng thức.
Giọng nói phía trước có ý tứ không thèm quan tâm, nhưng đã nói rõ ràng, bài thơ này không phải là của Phạm phủ tiểu thư sáng tác, là của Phạm Nhàn một mực yên lặng ở bên kia sáng tác.
Lúc này, đám sĩ tử nhìn Phạm Nhàn vẻ mặt không phải là kinh thường cùng phức tạp, mà là tràn ngập khiếp sợ vô cùng, mười tuổi sáng tác thơ, Phạm Nhàn này, chẳng lẽ là một thiên tài?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]