Chương trước
Chương sau
Bây giờ là thời kỳ thịnh trị của Khánh quốc. Mười năm mưa thuận gió hòa, dân phú tâm an, có điều những danh xưng như minh quân thiên cổ đệ nhất hay trị quốc thiên cổ đệ nhất luôn luôn xảo diệu là mang theo những danh xưng như quan lại hủ bại thiên cổ đệ nhất, hay gian tướng thiên cổ đệ nhất.,

Tể Tướng đại nhân Lâm Nhược Phủ, vốn xuất thân bần hàn, cũng không phải con cháu đại tộc nhà cao cửa rộng, nhờ con đường khoa cử mà tiến nhập quan trường, ban đầu làm quan ở Tô Châu, chợt được điều về kinh làm chủ bộ chiêm sự phủ, lại điều tới phương nam gia nhập nhị vệ ti giai, sau lại về Đô Sát viện làm chưởng ấn cấp trung, lên dần tới học sĩ Hàn Lâm viện, không lâu sau được khâm điểm về Lục bộ giữ chức Thượng Thư Lại Bộ Thị Lang. Một đường thăng tiến, cho tới bây giờ đã là vị đại thần đứng đầu văn quan – Tể Tướng đại nhân dưới một người trên vạn người.

Cẩn thận để ý con đường làm quan của quan Tể Tướng mới nhận ra lão đã từng đảm nhiệm quá nhiều vị trí, nào là văn quan, quân chức, lại cả từ thần chi ti, có làm giám sát, tuy cấp phẩm khi thăng khi giảm, nhưng đúng là đã mòn gót đi qua tất cả các vị trí của quan viên Khánh quốc, quan lộ của lão cứ chậm rãi chắc chắn từng bước mà leo cao.

Nghe đồn Lâm Nhược Phủ cũng không có người trong cung để mà dựa hơi, cũng không có những mối quan hệ rắc rối, nhưng trong chốn quan trường Khánh quốc đầy thị phi, vẫn cứ lẳng lặng lừ lừ mà thăng tiến, chưa từng vấp ngã, điều này làm rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vị Tể Tướng này ngoài mặt thì thanh cao, nhưng trong bụng lại âm hiểm độc ác, thu hối lộ vô số. Hơn nữa lại đắc tội với không ít văn quan và vương công quý tộc, cho nên mới có cảnh không gia đình quyền quý nào làm thông gia, dân chúng trăm họ cũng không yêu quý.

Chỉ là mấy chục năm gần đây, trong hệ thống các văn quan Khánh quốc, lão là một cây đại thụ, tỏa ra vô số nhánh. Đại thụ thì không bao giờ chết! Thường xuyên có Ngự Sử tấu thư lên trên tố cáo Tể Tướng, nhưng vẫn không có gì chứng minh, nên đành bỏ qua. Trí sĩ kinh đô hận lão thấu xương, họ hận không thể băm vằm lão ra mà đem nấu canh. Nhưng quan vẫn là cha là mẹ, không ai dám ra mặt chọc vào lão.

Cả Khánh quốc, ngoại trừ hoàng đế bệ hạ có thể quyết định quyền lực và tính mạng của Tể Tướng, những người khác đều không thể, đây là điều mà ai ai cũng hiểu. Cả Khánh quốc, ngoại trừ viện trưởng đại nhân của Giám sát viện có thể nhổ nước bọt thóa mạ Tể Tướng, chưa ai có cái gan đó, ngài được hàng trăm con mắt ngưỡng mộ.

Mà viện trưởng đại nhân lần đó nhổ nước bọt với Tể Tướng, phải chịu bị cắt bổng lộc ba năm – đây là chiếu chỉ do chính tay bệ hạ phê chuẩn.



Khi tất cả ai cũng nhận thấy rõ ràng hoàng thượng tín nhiệm yêu dùng Tể Tướng vô cùng, những quan viên thanh liêm, học trò sĩ tử trí sĩ có tâm đều cảm thấy tuyệt vọng. Chính lúc này, không ai ngờ tới, có tin báo lên trên Tể Tướng đại nhân Lâm Nhược Phủ có một cô con gái tư sinh.

Bất luận nhà cao cửa rộng, bất luận đại tộc danh gia, lão gia thu tiểu thê tiểu thiếp là chuyện rất bình thường. Nếu hậu viện nhà ngài mà chỉ có một nữ nhân? Xin lỗi! Không biết xấu hổ, đừng có thò mặt ra đường. Nhưng thói đời nặng nhất là huyết thống, cấp bậc lễ nghĩa. Đường đường là Tể tướng đại nhân, tuy rằng cả thiên hạ đều biết là giả dối ngoan độc, nhưng dù sao cũng vẫn luôn đeo cho mình một cái mặt nạ thanh cao, lại khơi khơi có một đứa con gái tư sinh. Cái này thuộc về đạo đức! Mà đứa con gái đó cũng đã hơn mười tuổi, vẫn không được về phủ, vẫn lang thang thơ thẩn một thân một mình bên ngoài tự lo, là một vị phụ thân mà nói đúng là không có lòng nhân ái.

Bởi vì tin tức này là từ trong Hoàng cung lộ ra, ban đầu chỉ là mấy lời thì thầm nho nhỏ chốn quan trường ở kinh đô, dần dần trở thành một cơn địa chấn. Mọi người suy đoán, không biết có phải Hoàng đế bệ hạ đã thấy phiền lòng với Tể tướng, chuẩn bị muốn đổi không? Lúc này chắc sẽ có đám quan Ngự Sử dâng thư tấu tội đây..

Ngoài suy đoán của mọi người, lần này đích thân Hoàng thượng tự mình đứng ra, đè bẹp chuyện này. Mọi thứ dần ổn định, nhưng đứa con gái tư sinh của tể tướng đã trở thành trung tâm chú ý của tất cả mọi người.



Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ đến trăm điều vạn lối cũng không thể nghĩ tới việc chuẩn bị lấy cô nương có thân phận giống mình đến vậy. Chính lúc này, bên ngoài có tiếng động vang lên, hai huynh muội biết người đó đã về phủ, đưa mắt nhìn nhau, lặng im không nói thêm lời nào. Phạm Nhàn chỉ dùng ánh mắt mời muội muội ra ngoài, Nhược Nhược khẽ gật đầu.

Nến đã được thắp, nhưng bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, nên nhìn ánh nến ảm đạm vô cùng…

Giữa gian phòng là một bàn đại tiêc thức ăn ê hề đủ món, có năm người ngồi, bai bên phải trái rất nhiều nha hoàn hạ nhân đứng hầu hạ. Phạm Nhàn chú ý thấy Liễu thị cũng không giống như những di nương bình thường phải hầu hạ trượng phu ăn trước, mà ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên, thần thái tự nhiên.

Người đàn ông trung niên ấy có phải là cha? Thoáng nghĩ vậy, đôi mày hấn bất giác hơi nhíu lại, lộ ra mấy nếp nhăn nho nhỏ.

Ti Nam bá tước tướng mạo trang nghiêm, ngũ quan cân đối, cằm bốn tấc rất hợp với mắt thẩm mỹ bấy giờ, nhìn qua cũng dễ hình dung tính tình nghiêm túc, nói năng thận trọng..

Yên lặng ăn xong bữa cơm, Ti Nam bá tước đi trước, Phạm Nhàn theo sau, vào thẳng thư phòng.

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn được một mình ở cạnh “phụ thân”, mỉm cười, hắn không hề cảm thấy xúc động, sâu trong nội tâm hắn, chưa từng có cái gì gọi là cốt nhục tình thân với người này.

Ti Nam bá tước nhìn thiếu niên trước mặt, dung nhan phiêu nhiên xuất trần rất thanh tú, suy nghĩ một lát, lại khẽ thở dài:

- Dáng vẻ của ngươi rất giống mẫu thân.

Phạm Nhàn cũng không đáp lời, bởi hắn cũng chưa từng được thấy qua hình dáng mẫu thân. Thế nhưng đối với phụ thân đại nhân đang đứng trước mắt, hắn có vô số điều muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu thế nào…

- Mấy năm nay ở Đạm Châu thế nào?

Ti Nam bá tước nhìn hắn, nét mặt dường như hơi mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được phong thái hào hoa phong nhã anh tuấn của ngày xưa.

- Rất tốt.

- Trên đường đi, với tính cách của ngươi, hẳn đã hỏi Đằng Tử Kinh được nguyên nhân ta vội vã cho người đón ngươi về kinh.

- Vâng.

- Có thấy ủy khuất không?

- Không!

Phạm Nhàn cười

– Ta chỉ đi nhờ xe về kinh đô mà thôi, chứ không đáp ứng sẽ lấy tiểu thư Lâm gia.

Lời mới dứt, phòng sách bỗng chìm trong sự yên tĩnh trầm mặc như cõi chết, một lúc sau, Ti Nam bá tước lạnh lùng hỏi:

- Ngươi có biết hàm ý của hôn sự này không?

- Hàm ý Phạm Phủ ngoại trừ được thân thích với hoàng đế bệ hạ ra thì ở trong triều bình còn thể ôm vào một cái bắp đùi thật lớn đúng không?

Câu trả lời của hắn sặc mùi châm chọc, vốn hắn đã chẳng có chút cảm tình với người kia, theo đạo lý mà nói, hắn có thể vẫn giữ thái độ bàng quan; nhưng nghĩ tới, dù sao đó cũng là cha, mà hôn sự của con cái, lại coi như một hành động chính trị, tuy rằng phải biết khôn mà đồng ý, nhưng không thể nói là hắn không phẫn nộ -- chỉ có điều, phẫn nộ này, hắn chỉ có thể giấu đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.