Trong một sơn động rộng rãi, hỏa phù lượn lờ xung quanh đảm nhiệm nhiệm vụ chiếu sáng.
Trên mặt đất trải da chồn đen, Linh Cưu với Tần Si ngồi trên đó.
Lúc này Linh Cưu cùng Tần Si có chút chật vật, bọn họ là đem theo bảo vật trốn chạy, đây cũng không phải nơi bình thường, tùy tiện một con thú nào đó cũng tương đương với võ giả cấp sáu bảy. Đó là chưa kể nhưng con thú lớn như Tê Tê cùng rồng đất thực lực cũng vượt qua võ giả cấp chín.
Trên đường tới sơn động này, bọn họ đã gặp phải ba lần nguy hiểm, tuy nhiên cũng may đã may mắn thoát hiểm, tuy nhiên hình tượng cũng chẳng khác gì nạn dân.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, Linh Cưu bắt đầu luyện hóa năng lượng của Tê tê và Rồng đất.
Nàng cũng không che giấu Tần Si, Tần Si cũng chẳng né tránh, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh kỳ lạ này.
Sauk hi luyện hóa xong, dưa hấu đỏ chỉ nhỏ bằng chiếc bánh bao nhỏ, viên châu màu đen chỉ lớn bằng quả vải.
Linh Cưu mỉm cười cất chúng đi sau đó giơ tay nói với Tần Si:
“Đưa ta đi!”
“……”
Mặt Tần Si lạnh lẽo, long mày nhíu lại có chút khó xử.
Linh Cưu mờ mịt chớp mắt, trong đầu nghĩ: Sao bộ dạng ngươi giống như bị ta giành tình nhân vậy?
“ Ta thích cái này.”
Cuối cùng Tần Si trầm thấp nói. Ánh mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu, mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng khiến nàng cảm thấy nàng ấy đang im nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-ban-hac-manh-yeu-phi-dot-kich/2998871/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.