🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong một sơn động rộng rãi, hỏa phù lượn lờ xung quanh đảm nhiệm nhiệm vụ chiếu sáng.

Trên mặt đất trải da chồn đen, Linh Cưu với Tần Si ngồi trên đó.

Lúc này Linh Cưu cùng Tần Si có chút chật vật, bọn họ là đem theo bảo vật trốn chạy, đây cũng không phải nơi bình thường, tùy tiện một con thú nào đó cũng tương đương với võ giả cấp sáu bảy. Đó là chưa kể nhưng con thú lớn như Tê Tê cùng rồng đất thực lực cũng vượt qua võ giả cấp chín.
Trên đường tới sơn động này, bọn họ đã gặp phải ba lần nguy hiểm, tuy nhiên cũng may đã may mắn thoát hiểm, tuy nhiên hình tượng cũng chẳng khác gì nạn dân.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Linh Cưu bắt đầu luyện hóa năng lượng của Tê tê và Rồng đất.

Nàng cũng không che giấu Tần Si, Tần Si cũng chẳng né tránh, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh kỳ lạ này.

Sauk hi luyện hóa xong, dưa hấu đỏ chỉ nhỏ bằng chiếc bánh bao nhỏ, viên châu màu đen chỉ lớn bằng quả vải.

Linh Cưu mỉm cười cất chúng đi sau đó giơ tay nói với Tần Si:

“Đưa ta đi!”

“……”

Mặt Tần Si lạnh lẽo, long mày nhíu lại có chút khó xử.

Linh Cưu mờ mịt chớp mắt, trong đầu nghĩ: Sao bộ dạng ngươi giống như bị ta giành tình nhân vậy?

“ Ta thích cái này.”

Cuối cùng Tần Si trầm thấp nói. Ánh mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu, mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng khiến nàng cảm thấy nàng ấy đang im nặng trách móc mình: ngươi rõ ràng đã nói sẽ giúp ta giành đồ mình thích, sao bây giờ lại muốn giành với ta?!

Linh Cưu đang muốn giải thích lại thấy nàng đưa trái tim cho mình, trầm thấp nói:

“Đưa cho ngươi cũng được, ngươi cho ta cắn một miếng.”

Sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, nói thêm:

“Một miếng lớn.”

“Cắn em gái nhà ngươi!”

Linh Cưu nói tục, sau đó cũng chẳng nhận lấy, tay cầm dao đâm một nhát.

Máu tươi chứa đầy tinh hoa chớp mắt phun trào.

Tần Si trừng mắt, cúi người định uống.

“Dừng lại!”

Linh Cưu kêu lên, dùng biện pháp tương tự với hai vụ châu bắt đầu luyện hóa.

Rồng đất cũng chẳng có huyết mạch tôn quý gì, luyện hóa cũng không khó khăn.

Tần Si kinh ngạc, sau đó vui mừng nhìn máu tươi càng ngày càng ít, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng , mắt nhìn máu tươi lại nhìn Linh Cưu. Ánh mắt đó như nhìn trân bảo tuyệt thế, miệng nghiêm túc nói:

“Theo ta đi!”

Lần mời mọc thứ ba, vần là câu nói đó!

Linh Cưu trợn mắt, không them để ý nàng.

Tần Si nói:

“Ta có thể cho ngươi thân phận giống như ta, tiền tài mặc ngươi tiêu, tài nguyên mặc ngươi dung. Giúp ngươi tắm rửa, chải đầu, mặc quần áo, bón cơm, làm gối ôm, lúc sống chết….. giúp ngươi chắn đao, nhưng ngươi không thể để ta chết! Còn khí chất ôn nhu khiến người khác yêu thích…..”

Nàng nhíu mày sau đó khó xử nói:

“Cái này ta không biết nhưng ta có thể cưng chiều ngươi!”

(Nguyệt: Ôi tiểu Si Si dáng yêu của ta, muaaa ~)

Đột nhiên được tỏ tình, Linh Cưu bình tĩnh cười:

“Ngươi muốn ta đi cùng ngươi bởi vì năng lực của ta, muốn sau này ta giúp đỡ ngươi đúng không?”

Tần Si gật đầu rồi lại lắc đầu.

Lần thứ nhất muốn bé con đi theo mình bởi vì muốn cắn nàng. Lần thứ hai là vì cảm thấy nàng rất thú vị lần đầu tiên cso người khiến nàng muốn tiếp xúc như vậy. Lần thứ ba cũng chính là vừa rồi quả thật là vì năng lực của bé con khiến nàng vui mừng.

Ba lần hợp lại khiến nàng rất muốn có được bé con.

Tần Si đang muốn nói, Linh Cưu đã mở miệng:

“Thực ra cũng không cần thiết phải phức tạp như vậy, ta đã nói rồi mà, chúng ta là bạn bè, ngươi muốn ta giúp, ta nhất định sẽ giúp mà.”

Trong sơn động, nụ cười hồn nhiên cùng ánh mắt trong vắt của bé con khiến nàng xúc động đến thất thần.

Linh Càng cười càng ngây thơ:

“Đã là bạn bè nếu như ta bị bắt nạt, ngươi cũng sẽ giúp đỡ đúng không?”

“Ừ”

Tần Si không chút do dự gật đầu.

“Vậy việc có cùng địa vị với ngươi, tiaanf tài cho ta tiêu, tài nguyên cho ta dung, lúc nguy hiểm chắn đao cho ta còn tính hay không?”

“Ừ”

Tần Si tiếp tục gật đầu.

Linh Cưu chớp mắt:

“Nhưng ngươi nói không cũng vô dụng, người khác không biết. Nếu có người bắt nạt ta báo tên ngươi ra, bọn họ còn cho rằng ta đang lừa người.”

Dưới ánh sang của lửa phù, gương mặt bé con trắng nõn, đôi mắt đen linh động, lông my dài cong cong, môi đỏ hồng tươi cười sang lạn khiến người ta yêu thương.

Tần Si bỗng nhiên nghĩ đến, khi bé con bị bắt nạt nói ra tên mình, như vậy cho thấy bé con được hắn bảo vệ, một chút cảm giác thành tựu bỗng chỗng xuất hiện khiến đôi môi vốn cứng nhắc khé nâng lên. Nàng lấy một chiếc lệnh bài không rõ bằng vàng hay gỗ từ trong ngực đưa cho Linh Cưu:

“Đây là lệnh bài chứng minh cho thân phận của ta, cho ngươi.”

Hai mắt Linh Cưu chớp mắt lóe sáng.

Tần Si thấy vậy càng vui vẻ, giống như đòi khen thưởng nói:

“Lần này trở về ta sẽ tuyên bố thân phận của ngươi để tất cả mọi người trong thiên hạ biết ngươi là người mà Tần Si ta bảo vệ, ai dám bắt nạt ngươi chính là đối đầu với ta.”

“ Ngươi thật tốt!”

Tần Si chỉ cười không nói.

Lúc này, máu của rồng đất đã được luyện hóa xong, vốn đầy bát lớn nay chỉ còn lại một hạt châu nho nhỏ.

Nhưng Tần Si nhìn thấy hạt châu này thì con ngươi càng trở nên đỏ rực chỉ muốn xông lên nuốt xuống bụng.

Linh Cưu cũng chẳng muốn trêu đùa nàng, nhanh chóng đưa qua:

“Ngươi từ từ hấp thu, ta nghỉ ngơi chút .”

Nàng luyện hóa một lúc hai vụ châu cùng máu tươi cũng tiêu hao không ít năng lượng.

Tần Si nghe vậy cũng không vội vàng nuốt hạt châu chân quý mà quay đầu nhìn nàng. Trong mắt nàng, gương mặt bé con vẫn hồng hào đáng yêu nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt lấp lánh. Nàng thấy vậy cho rằng bé con đang cố gắng cầm cự không muốn khiến mình lo lắng.

“Bách Lý Linh Cưu, cảm ơn ngươi.”

Trong lòng bỗng cảm động ấm áp. Đôi mắt lạnh lẽo giống bang tuyết ngàn năm của nàng khi nhìn Linh Cưu cũng có chút mềm mại ấm áp.

“Đừng cảm ơn ta, những gì ta nhận được còn nhiều hơn đã bỏ ra nhiều mà.”

Linh Cưu vẫy tay, hiếm khi nói thật với nàng.

Tuy nhiên hiển nhiên Tần Si không tin lời nói thật của nàng mà càng cho rằng nàng tốt.

Nàng thấy bé con đã nhắm mắt nghỉ ngơi mới nuốt huyết châu. Trong miệng nàng chớp mắt tràn đầy hương vị máu tanh thuần túy, gương mặt tuyệt mỹ hơi ửng hồng càng mỹ lệ vô song.

Linh Cưu đang điều tức chợt cảm thấy ống quần bị kéo. May mà nàng không phải đang tu luyện nếu không đột nhiên bị quấy rầy nhi vậy nhẹ cũng bị thương nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Nàng lập tức mở mắt ra nhìn ống quầ mình thì đối diện với một đôi mắt màu lam bạc. Hai vành mắt màu lam bạc, cái đầu tròn xoe, thân mình béo tròn, bốn chân ngắn cũn, mỗi chân có ba móng vuốt ngăn ngắn.

Bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này muốn người ta quên cũng khó!

Tên này không biết đã đi theo từ lúc nào?! Linh Cưu không chút biểu cảm nghĩ, điều khiến nàng kinh ngạc là con gấu trúc này chỉ là một linh hồn không có thật thể sao có thể chạm vào nàng?

“Y nha~”

Gấu trúc nào đó đứng trên mặt đất, hai chân trước nắm ống quần Linh Cưu, thấy nàng nhìn mình, gấu ta vội vàng buông tay…à chân ra, hai mắt sang rực:

“Y nha nha!”

“Ngại quá, tao không hiểu tiếng gấu trúc. À mà gấu trúc cũng không kêu như vậy.”

Linh Cưu câm nín. Gấu trúc nghiêng đầu mờ mịt.

Linh Cưu tinh mắt thấy nó sắp không giữ được thăng bằng, tốt bụng đẩy nó một cái.

“Y!”

Bốn chân gấu trúc hướng lên trời!

Ớ, đẩy quá rồi? Linh Cưu không muốn thừa nhận mình có ý trêu đùa nó, nghiêm túc lại áy náy đỡ nó đứng lên.

Gấu trúc sau khi đứng vững trên mặt đất cảm động nhìn Linh Cưu, quả nhân thỏ nhỏ mềm mềm rất dịu dàng nha ~\(≧▽≦)/~

Linh Cưu cười sáng lạn nhìn nó:

“Mày theo tao làm gì?”

“Y nha!”

Chân trái gấu trúc gõ đầu, sau đó Linh Cưu thấy một màn quỷ dị: một chân trước của nó vươn vào không khi đó biến mất một nửa giống như tiến vào không gian bí mật nào đó.

Sauk hi cái chân mập mạp của nó xuất hiện thì cũng xuất hiện một cái chân thú khác dài cỡ hai mét.
Đây là chân của một con thú lớn, hơn nữa là dạng hồn phách. Linh Cưu vừa nhìn đã thấy quen thuốc, sau đó nhân ra đây chính là chân của rồng đất!

Lúc trước nàng còn thắc mắc sao không thấy hồn phách của rồng đất hóa ra là bị tên nhóc này tiện tay trộm đi rồi.

Như vậy thì hồn phách của gấu đen, rồng đất cùng tê tê đều bị tên nhóc này im hơi lặng tiếng trộm được?!

Nàng chưa từng nghe nói có loài sinh vật nào giống gấu trúc có năng lực quỷ dị này! Nhìn dộng tác của nó có thể thấy nó còn có một bản mạng không gian chuyên dung để chứa hồn phách, hơn nữa còn có thể mổ xẻ hồn phách nha!

Ách, sao tưởng tượng như vậy chợt thấy con gấu trúc đáng yêu này cũng thật hung tàn nha!

“Y nha~”

Gấu trúc tiếp tục kéo quần Linh Cưu.

“Mày muốn tao làm gì?”

Linh Cưu cúi đầu, nghi hoặc hỏi.

Gấu trúc lúc lắc đầu , dùng móng vuốt chỉ Tần Si đang hấp thu năng lượng , sau đó xòe móng vuốt, trên tay xuất hiện ánh lửa ném lên cía chân dài hai mét kia, làm xong ánh mắt tha thiết nhìn Linh Cưu.

Linh Cưu hiểu ra, tên nhóc này muốn nàng giúp nó luyện hóa hồn phách.

Mặc dù phù hỏa của nàng có thể làm được nhưng tình thần vô tư giúp người từ trước đến nay nàng không hề có.

“Mày nuốn tao giúp đỡ luyện hóa hồn lực.”

Gấu trúc gật đầu không ngừng, ánh mắt lóe sáng.

Linh Cưu khó xử nói:

“Nhưng vừa rồi tao tiêu hao quá nhiều năng lượng, không còn sức rồi!”

“Y nha!”

Gấu trúc chớp mắt, nghĩ ngợi chốc lát rồi thò chân lấy từ không khí ra mười mấy viên linh châu óng ánh trong suốt đưa cho Linh Cưu:

“Y nha nha nha~”

Linh Cưu nhìn chằm chằm đám linh châu do linh khí thuần khiết ngưng kết kia, lại nhìn gấu trúc ngốc nghếch đáng yêu kia giống như nhìn nhà giàu mới nổi.

“Quả không hổ là quốc bảo nha!”

“Y nha?”

Gấu trúc không hiểu nàng nói gì, tiếp tục đẩy cái chân về phía nàng.

Lúc này Linh Cưu cũng không từ chối, cất linh châu đi rồi nhanh chóng đánh ra mấy tấm linh phù dán lên cái chân lớn, dùng biện pháp luyện hóa khác.

Ai bảo cái chân này quá lớn, dùng tay không biết bao giờ mới luyện hóa xong?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.