Chương trước
Chương sau
Hai người cùng nhau tắm trong làn nước ấm, thay quần áo sạch sẽ xong, sắc trời cũng đã tối đen.

Tôn Cốc Lan nghe nói Tống Tuyết Y đã trở lại, cũng chạy đến Tuyết viện, ba người cùng nhau dùng bữa tối. Bị hai người một lớn một nhỏ nhìn chăm chú, Tống Tuyết Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ khó thấy được, sai người đem những thứ lấy được trong chuyến đi này lên cho họ xem.

Bất kể Linh Cưu hay Tôn Cốc Lan, khi nhìn đến thi thể an tường nằm trên giá, đều nhịn không được kinh ngạc một chút.

Thi thể nằm trên giá không phải người nào khác, chính là Khanh Hàn Lâm đã mang theo hơn nửa tiền bạc Khanh gia trốn đi.

"Thích khách là Khanh Hàn Lâm."

Tống Tuyết Y giải thích nói:

"Chúng ta tìm được hắn ở khu rừng trên ngọn núi phía đông , khi đó hắn đã chết một khoảng thời gian."

Đôi mắt Linh Cưu lóe lên, nhìn tử trạng giống như ngủ say của Khanh Hàn Lâm, linh quang chợt lóe trong đầu,

"Là tam linh an thần đan?"

Tống Tuyết Y nhẹ nhàng gật đầu,

"Hắn vẫn ăn."

" Có thể nhìn ra được hắn thật hối hận."

Linh Cưu nhìn một lũ ô hông bay phía trên thi thể Khanh Hàn Lâm, có lẽ Khanh Hàn Lâm ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết, cho nên sau khi chết cũng không có quá nhiều oán khí chấp niệm, ba hồn bảy vía cũng chỉ để lại một hồn.

Một hồn này hư vô, thân thể cũng không rõ ràng, duy nhất biểu tình dữ tợn trên bộ mặt còn có thể thấy.

" Thấy được người chết tức giận sao?"

Linh Cưu không che dấu mình khác người trước mặt đám người Tống Tuyết Y, nhìn chằm chằm giữa không trung cười nói:

"Ngươi may mắn đấy, nếu biết ngươi làm chuyện này, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết nhẹ nhàng như vậy đâu."

Trong tay nàng xuất hiện bùa phong quỷ, nháy mắt thu một hồn của Khanh Hàn Lâm vào trong bùa

Đem bùa phong quỷ gấp thành hình tam giác, ánh mắt Linh Cưu liếc qua mấy người trước mắt, ngoại trừ Tống Tuyết Y, vẻ mặt mấy người khác coi như bình thường.

" Bên cạnh thi thể hắn còn phát hiện ra thứ này."

Tống Tuyết Y nói xong, gia đinh bên cạnh đem một cái màng bọc trải trên bàn.

Màng bọc mở ra, hiện ra trước mắt Linh Cưu cùng Tôn Cốc Lan là rất nhiều ngân phiếu cùng với khế đất sổ sách.

"Đây là tài sản của Khanh gia mà Khanh Hàn Lâm mang đi phần lớn."

Tôn Cốc Lan thản nhiên thở dài, lại nhìn thi thể Khanh Hàn Lâm, không biết nên phẫn hận hay là thương hại hắn.

Đến nửa đêm.

Linh Cưu áp Tống Tuyết Y y phục không chỉnh tề lên giường, trong đôi mắt thâm thúy linh động có từng chữ triện như ẩn như hiện chuyển động.

Một giọt mồ hôi từ trán Linh Cưu rơi xuống, vẻ mặt của nàng càng thêm trầm trọng.

"Ngô!"

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể Linh Cưu như nhũn ra bị Tống Tuyết Y ôm lấy,

"Cưu nhi, đừng cắn."

Âm thanh trầm thấp của thiếu niên vang lên, môi bị người đè lại, Linh Cưu mới nhận ra mình sắp cắn nát môi rồi. Khẽ buông răng nanh ra, lửa giận trong lòng Linh Cưu không cách nào tiêu được.

“Tịnh linh thể trời sinh, linh căn bẩm sinh không chút tạp chất, có thể tự do hấp thu linh khí thiên địa, lại bị mạnh mẽ cướp đoạt, lưu lại độc trận cướp đi của ngươi vô tận cơ duyên.”

Lúc này xem như Linh Cưu hoàn toàn làm hiểu được vấn đề của Tống Tuyết Y ở đâu .

Tịnh linh thể trời sinh đó! Linh căn trong hồn phách trời sinh không chút tạp chất, thuần khiết, linh quang bức người!

Người có được nó một đường tu luyện không hề bị cản trở, giống như có trời giúp, cơ duyên vô số, giống như hố sâu vũ trụ, làm người hâm mộ ghen tỵ.

Tuy nhiên!

Hết thảy đều bị người lấy thủ đoạn độc ác cướp đi !

Căn cứ vào tình hình của Tống Tuyết Y, linh căn của hắn nhất định là đã bị người khác cướp đi lúc hắn còn nhỏ, nếu không bây giờ hắn cũng không phải không có chút trí nhớ nào.

"Cưu nhi?"

Tống Tuyết Y đút cho Linh Cưu một viên bổ khí đan, nhìn sắc mặt của bé con trong lòng càng ngày càng khó coi, nhưng không có giận tái mặt.

Linh Cưu theo bản năng nuốt đan dược xuống họng, ngẩng đầu nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt phức tạp. Khó trách lúc trước nàng nhìn khuôn mặt này, liền cảm thấy là tướng mạo vô cùng tốt, nếu nói là tướng mạo anh tuấn của nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng không đủ, có thể nói là phúc duyên thâm hậu, giống như có thiên trợ, tử khi quanh quẩn. (Nguyệt: “Tử khí” là khí màu tím nhé, màu tím là màu cường giả thì phải. Rất nhiều truyện Nguyệt đọc đều nói đế vương có Tử kim long hộ thân)

Đáng tiếc là tất cả điều tốt này đều bị người nào đó, thậm chí có thể là bị một thế lực nào đó cướp đi.

Nếu Linh Cưu không biết Tống Tuyết Y, khi nghe chuyện này xong nhất định cũng là thái độ cười qua loa, còn có thể cảm thán người nọ thật nhàm chán. Nhưng sự thật là nàng quen biết Tống Tuyết Y, còn để thiếu niên này trong lòng, nghĩ đến tất cả những thứ hắn vốn nên có đều bị người khác cưỡng chiếm không nói, còn để lại độc tố không ngừng cướp lấy cơ duyên cùng sinh mệnh của hắn, sát ý của nàng liền nổi lên tầng tầng lớp lớp.

"Tống Tiểu Bạch, ta sẽ chữa khỏi cho huynh, nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh."

Linh Cưu thấp giọng nói.

Linh hồn của Tống Tuyết Y trúng độc này nàng rất quen thuộc, còn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra phương pháp phá giải độc tố. Hiện tại điều nàng băn khoăn nhất là, có thể tiêu trừ độc tố mà không tổn hại hồn phách Tống Tuyết Y, nhưng liệu có thể vừa phá giải đồng thời không bị người sử dụng độc trận phát hiện không?

Trường hợp đầu thì khá dễ dàng, trường hợp sau có chút khó khăn.

Đoạt đi cơ duyên cùng sinh mệnh của người khác , loại thủ đoạn này nàng không phải không biết làm, nhưng sử dụng thì không dễ. Người đã xuống tay hạ độc kia có thể xác định không phải là võ giả bình thường, mà là một tu luyện giả giống nàng, trong lúc không xác định được thực lực của người nọ, nàng không thể đánh rắn động cỏ, nếu không sẽ chỉ làm Tống Tuyết Y chết nhanh hơn.

Thực lực! Thực lực! Thực lực!

Linh Cưu yên lặng xiết chặt bàn tay, nàng phát hiện thế giới này thật sự so với kiếp trước càng tàn khốc, càng cần thực lực hơn. Ở đây muốn bình thản, điều kiện trước tiên nhất định phải có thực lực ngạo thị quần hùng!

"Cưu nhi."

Tống Tuyết Y nãy giờ luôn nhìn nàng, tất cả biểu cảm của nàng đều xem ở trong mắt. Hắn trầm mặc một hồi, dường như cảm nhận được nội tâm của Linh Cưu, thấp giọng nói:

"Cưu nhi, đem những gì muội biết được đều nói ta biết đi."

Linh Cưu trầm ngâm một giây, vẫn quyết định một năm một mười toàn bộ nói cho Tống Tuyết Y nghe, vừa nói cho hắn nghe một chút kiến thức thông dụng,

"Cái gọi là tịnh linh thể chính là hồn phách trời sinh không có tạp chất, người khác đều thông qua linh mạch hấp thu linh khí, mà huynh lại có thể cả người hấp thu linh khí, cơ thể của huynh tồn tại một tụ linh trận rất lớn. Như vậy huynh có lực hấp dẫn lớn với vạn vật trong trời đất, đối với yêu, linh, quỷ thậm chí là người mà nói, huynh là loại thuốc bổ tốt nhất. Thuốc bổ đấy huynh biết không? Chính là đem huynh thành thuốc bổ mà ăn! Khó trách linh căn của huynh bị đoạt, còn có thể hấp dẫn nhiều tà linh quấn thân..."

Tống Tuyết Y nói:

"Cưu nhi có thể dạy ta tu luyện không?"

Linh Cưu nhẹ nhàng lắc đầu.

" Trúng loại độc tố này, huynh mà tu luyện hấp thu linh khí cũng sẽ bị cướp đoạt, trở thành một loại dinh dưỡng cho người khác."

"Vậy Cưu nhi muốn đan dược hỗ trợ tu luyện như thế nào? Cưu nhi đưa đan phương , ta luyện cho Cưu nhi."

Linh Cưu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Tống Tuyết Y cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa. Nàng không khỏi ngẩn ra, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp

"Sao huynh lại cười?"

"Cưu nhi thích xem ta cười."

Tống Tuyết Y chớp chớp đôi mắt, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, đưa mặt tới gần Linh Cưu,

"Ta nở nụ cười, sao Cưu nhi còn có vẻ mặt cầu xin này?"

Linh Cưu: "..."

Một cái hôn như chuồn chuồn nước lướt qua môi Linh Cưu, Tống Tuyết Y nói:

"Cưu nhi phải lợi hại hơn mới được."

Nếu mình không thể mạnh, thì làm cho Cưu nhi càng mạnh hơn, như vậy về sau Cưu nhi mới không bị người khác khi dễ .

"Ừm."

Đôi mắt Linh Cưu chợt lóe. Đúng vậy , chỉ cần mình lợi hại hơn , vấn đề trên người Tống Tuyết Y tự nhiên có thể giải quyết, cũng có thể đối phó hung thủ phía sau màn.

"Không cần tức giận nữa, xem mặt muội kìa, sắp nhăn thành bánh bột mì rồi ."

Miệng Tống Tuyết Y cắn cắn môi nàng, ánh mắt híp lại thành một đường.

"Ta như vậy là vì ai hả!"

Linh Cưu không phát hiện ra hiện tại bộ dáng mình trừng mắt nghiêm mặt rất trẻ con, đáng yêu lại thú vị, làm cho người ta thấy đều hận không thể xoa nắn trêu đùa. Nàng thật sự là bất đắc dĩ , bản thân đang tức giận vì chuyện của người kia, nhưng đương sự lại không thèm để ý chút nào, ngược lại còn chọc cho nàng rối rắm.

"Muội luôn nghĩ cho ta, ta thật sự vui vẻ muốn chết."

Tống Tuyết Y cười, ôm tiểu hài tử lại cắn.

" Ta không muốn Cưu nhi không vui. Ta tin tưởng Cưu nhi có thể trị hết bệnh của ta, chờ trị xong, chúng ta cùng đi đánh hung thủ phía sau màn, Cưu nhi muốn hành hạ thế nào liền hành hạ thế đấy, hiện tại không tức giận nữa được không?"

"..."

Rõ ràng là chuyện hành hạ người khác, vì sao vừa vào miệng ngươi, lại thành dỗ trẻ em hả!

Hai người ôm nhau ngủ, không khí im lặng an hòa quanh quẩn ở trên người hai người, cũng chỉ có chính bọn họ mới biết tâm tình của mình không bình tĩnh thả lỏng như biểu hiện bên ngoài.

Trong bóng tối, Tống Tuyết Y híp mắt nhìn vật để ở nơi trống trải. Hắn nghĩ, chỉ nắm giữ một Tống gia ở Ngự Hải trấn vẫn không đủ.

Hôm sau, Tống Tuyết Y bắt đầu hành động, chiếm được gia sản của Khanh Hàn Lâm rồi tấn công, chèn ép Khanh gia đến đường cùng càng như cá gặp nước, không đến mấy ngày đã làm Khanh gia hoàn toàn biến mất, Tống gia đã có xu hướng xưng bá ở Ngự Hải trấn

Vào một ngày đẹp trời, Linh Cưu bị Tống Tuyết Y ôm ra khỏi mật thất, đi đến một trà lâu trong Ngự Hải trấn.

Cứ tưởng rằng Tống Tuyết Y tới bàn bạc chuyện gì đó, nhưng khi nhìn một màn trước mắt, mới hiểu được ý tứ của hắn —— xuất hiện trong tầm mắt hai người là một nữ tử mặc tố y, dáng người dịu dàng thướt tha quỳ trên mặt đất, tóc mai tán loạn, cúi đầu khiến tóc xõa xuống che lại một bên mặt của nàng.

Nhưng Linh Cưu liếc mắt một cái liền nhìn ra được người này từng là đại phu nhân Khanh gia, Giang Ly Dã.

Linh Cưu lại nhìn về phía Tống Tuyết Y, thấy hắn cũng đang nhìn mình, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong mắt hắn.

Người ở đây, Cưu nhi muốn hành hạ, khi dễ như thế nào thì tùy nàng.

Linh Cưu thậm chí cảm thấy, cho dù hiện tại chính mình nói muốn mạng của Giang Ly Dã, Tống Tuyết Y cũng có thể không chút do dự đáp ứng.

Rốt cuộc là từ khi nào Tống Tiểu Bạch đã biết cưng chiều ! ? Đợi chút! Không đúng! Vì sao mình lại nghĩ đến từ "Cưng chiều" này! Ôi!

Trong đầu Linh Cưu rối loạn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại đứng đắn bình thản. Bỗng nhiên nghe được tiếng cười của thiếu niên, nàng mới bừng tỉnh, biểu hiện của mình không giống bình tĩnh mà giống thất thần hơn. Lại liếc mắt đến Giang Ly Dã đang quỳ, quăng một tấm bùa phong quỷ đã gấp thành hình tam giác ra, bùa biến thành tro rơi vào người Giang Ly Dã.

" Để nàng cùng Khanh Hàn Lâm ở bên nhau cả đời đi."

Trải qua khoảng thời gian 'Ôn dưỡng' này, một lũ oan hồn nhỏ bé của Khanh Hàn Lâm đã trở thành ác linh. Bị hắn bám lên người, nửa đời sau của Giang Ly Dã cũng đừng nghĩ đến ngủ yên lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.