Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, thời gian trôi qua đã mấy tháng.

Ở trong mắt dân chúng bình dân, mấy tháng nay Ngự Hải trấn rất bình yên, nhưng trong mắt một vài đại gia tộc lại là liên tiếp xảy ra chuyển biến lớn.

Không còn thấy bóng dáng Tống Thu Hiên cùng Tống Thăng Vân xuất hiện trong tầm mắt con cháu các đại gia tộc ở Ngự Hải trấn, hóa ra sản nghiệp Tống gia bị thay đổi trở thành sản nghiệp của Tôn gia. Tôn Cốc Lan biến hóa nhanh chóng, lấy thân phận gia chủ Tôn gia cưỡng chế thân phận con dâu Tống gia, lại có Tống Tuyết Y thủ đoạn mạnh mẽ vang dội yểm trợ, nhanh chóng đứng vững chân ở Ngự Hải trấn.

Sau chuyện này cũng làm cho các đại gia tộc ở Ngự Hải trấn chân chính biết được chỗ lợi hại của Tôn Cốc Lan —— thì ra nàng lấy thân phận con dâu Tống gia quản lí mọi chuyện, nhưng vì Tống lão phu nhân luôn chèn ép, lại vì làm việc luôn luôn điệu thấp ở Tống gia, khiến cho rất ít người biết thủ đoạn chân chính của nàng.

Trong các gia tộc ở Ngự Hải trấn lại có thêm Tôn gia. Tống Tuyết Y cùng Ôn gia chặt chẽ hợp tác, không chút che dấu chèn ép công kích Khanh gia, khiến cho thế cục Khanh gia nghiêng về một bên, không thể không hướng Giang gia cầu cứu.

Mấy ngày tiếp theo, Khanh Hàn Lâm đều làm việc đến sứt đầu mẻ trán, liên tục truyền tin tặng lễ cho Giang gia, ám chỉ ý tứ hàm xúc rõ ràng, Giang gia dù có đáp lại nhưng vẫn dao động không ngừng.

Hôm nay, khi Khanh Hàn Lâm đang dùng bữa, ngoài cửa truyền đến tiếng người hô to,

"Lão gia! Không tốt rồi !"

" Lão gia ngươi vẫn rất tốt!"

Gần đây Khanh Hàn Lâm không thích nghe nhất chính là loại nói không tốt này, vừa nghe liền trực tiếp hất đổ cả chén cơm, vẻ mặt dữ tợn.

Vẻ mặt Giang Ly Dã ngồi bên cạnh hắn biến sắc, nhíu mày muốn khuyên hắn vài câu, có thể thấy được sắc mặt hắn khó coi dọa người đến thế nào, lại nghĩ rằng trong khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng, vẻ mặt cũng tối tăm buông chén cơm xuống, nhìn về phía nam nhân trung niên đang bước nhanh tới.

Người này nàng biết, là chủ hiệu thuốc bắc, tên là Ngô Đức.

Ngô Đức vẻ mặt cuống quít sốt ruột, chạy đến đại sảnh liền quỳ xuống trước mặt Khanh Hàn Lâm, thanh âm nghẹn ngào giống như muốn khóc nói,

"Lão gia, tiểu nhân vừa lấy được tin tức, lần này ba chiếc thuyền chở hàng hóa đều gặp tai nạn, toàn bộ người và hàng hóa đều bỏ mình nơi đáy biển!"

Ầm ——

Khanh Hàn Lâm chỉ cảm thấy trong đầu một trận nổ vang, làm đầu óc hắn choáng váng, sắc mặt trắng bệch. Một giây sau, hắn đột nhiên đứng lên, không để ý dùng sức gạt mạnh chiếc ghế dựa đang ngồi, đi nhanh đến trước mặt Ngô Đức bóp cổ hắn, kêu lên như điên.

"Không phải đã tìm người quan sát sao trời, đoán trước thời tiết sao? Rõ ràng trong khoảng thời gian này mặt biển gió êm sóng lặng, làm sao có thể gặp được tai nạn trên biển! Ngươi dám gạt ta? Lão tử cho một nhà ngươi chịu không nổi!"

"Trời không hề dự báo có mưa bão..."

Ngô Đức bị bóp cổ vẻ mặt đỏ bừng, khó khăn nói.

"Lão gia, trước tiên cứ thả người ra đã."

Giang Ly Dã không hiểu buôn bán, còn cảm thấy Khanh Hàn Lâm chuyện bé xé ra to .

"Ngươi thì biết cái gì! ?"

Hiện tại Khanh Hàn Lâm chính là cái thùng thuốc nổ, ai đụng vào là nổ.

"Xong rồi, toàn bộ xong rồi. Ba thuyền hàng hóa này là hi vọng cuối cùng! Chưa tính tổn thất hàng hóa, không có cách nào chờ được đến sự giúp đỡ của Lạc Thiên Thành, chỉ việc làm sao đền bù ba thuyền hàng hóa này đã là cả một vấn đề rồi. Ôn gia... Ôn gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội trí mạng này, Tống gia chết tiệt, Tống Thăng Vân chết tiệt, lại còn cái gì mà Ngự Hải trấn đệ nhất thiên tài Tống Thu Hiên? Ta nhổ vào! Ngay cả một ma ốm đã bước nữa chân vào quan tài cũng đấu không lại!"

Giang Ly Dã nghe không nổi nữa, sắc mặt cũng lộ ra khiếp sợ, sự tình nghiêm trọng đến vậy sao?

"Lão gia, trước tiên người cứ tỉnh táo lại nghĩ biện pháp!"

"Biện pháp? Có thể còn biện pháp nào sao! ? Đó là Tống gia đó, trong trấn này chỉ có Giang gia mới có bản lĩnh đối đầu với Tống gia!"

Khanh Hàn Lâm kịch liệt quát to, bỗng nhiên hắn biến sắc, như là bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, mừng rỡ nói:

"Đúng rồi! Giang gia, còn có Giang gia! Ly Dã, theo ta đến Giang gia nào!"

"Hả?"

"Đi mau!"

Khanh Hàn Lâm không cho Giang Ly Dã thời gian phản ứng, liền vội vàng kéo nàng đi nhanh.

Lúc này Giang gia đang chiêu đãi một vị khách quý.

Trong đại sảnh có ba người đang ngồi, đương nhiệm gia chủ Giang gia Giang Bá Nguyên cùng Giang Vô Mị, người còn lại là một lão giả mặc đồ đen.

Nếu Linh Cưu ở trong này, nhất định có thể nhận ra hắc bào lão giả này, đây rõ ràng chính là người lúc trước bảo vệ Tống Tuyết Y, đánh bay Tống Thu Hiên, đánh gãy răng Tống Thăng Vân.

Trên mặt bàn trước mặt ba người là bình rượu ngon, mỗi người một ly.

Trong lúc tỳ nữ rót rượu cho lão giả, Giang Bá Nguyên cười nói:

" Đấu giá hội lúc trước ở Thiên Bảo hiên, món đồ cuối cùng - ngũ hoàn đan là bị Liễu huynh mua được, không biết Liễu huynh đã hứa hẹn gì, mới thắng được toàn bộ những người mua hôm đó? ."

"Không phải hứa hẹn gì."

Liễu Tinh Hành nói:

"Một gốc cây trăm năm thất phẩm toái tinh thảo."

"A?"

Giang Bá Nguyên kinh ngạc , rất nhanh thu lại biểu tình,

"Không nghĩ tới Liễu huynh còn có thứ tốt bực này."

"Dù có là dược thảo hiếm cũng so ra kém đan dược thành phẩm."

Liễu Tinh Hành tự nhiên nghe ra tia cảm khái trong lời nói của hắn, thất phẩm toái tinh thảo giá trị đích thực so với ngũ hoàn đan cao hơn một chút, bất quá cũng phải đến cấp đại sư thậm chí là cấp tông sư luyện đan sư mới có thể sử dụng dược thảo này luyện ra đan dược, nếu không giữ một gốc cây dược thảo có ích lợi gì.

"Cũng phải nói, lúc trước Liễu huynh đang ở tầng bốn cao nhất, ngũ hoàn đan đối với Liễu huynh thật ra cũng rất quan trọng."

Giang Bá Nguyên cũng không phải không rõ đạo lý này.

"Lần này ngươi mời ta đến, không phải vì nói chuyện này với ta đi."

Liễu Tinh Hành không thích vòng vo.

Giang Bá Nguyên nói:

"Đúng vậy, ta đang nghĩ cầu Liễu huynh dạy tiểu nhi tử tuyệt học sáng tạo độc đáo Lưu Tinh thân pháp."

Mở miệng một câu liền muốn tuyệt học của mình, Liễu Tinh Hành cũng không có kinh ngạc hay tức giận, thản nhiên nhìn về phía Giang Vô Mị, cười đến vài phần trào phúng,

"Nhi tử của ngươi coi như là một thiên chi kiêu tử đó, tuổi còn nhỏ đã đạt tới võ cảnh cao nhất tầng hai, cho dù là thiên chi kiêu tử Tố Tuyết Thành, có thể ở lúc mười lăm tuổi đạt tới võ cảnh tầng ba cũng không nhiều. Ta có tư cách gì dạy hắn?"

Lúc này Giang Bá Nguyên còn chưa nói gì, Giang Vô Mị đã muốn mở miệng,

" Tuy rằng cảnh giới của Liễu tiền bối là tầng năm, nhưng vẫn còn ngộ tính cao, tự mình nghĩ ra Lưu Tinh thân pháp càng có thể so với võ học của tầng bảy, chỉ luận điểm ấy, vãn bối tạm thời không thể so sánh được, Liễu tiền bối tự nhiên có tư cách dạy vãn bối."

"Tạm thời không thể so được? Tính tình này của ngươi, quả nhiên ngạo mạn giống như lời đồn đãi."

Liễu Tinh Hành cười nhạo.

Sắc mặt Giang Vô Mị không chút thay đổi, một chút không có bị châm chọc làm cho tức giận.

Liễu Tinh Hành cảm thấy thật vô nghĩa,

"Tốt lắm, cuộc đời này của ta cũng chỉ có thể đi đến bước này, võ cảnh không cao, cũng chỉ có Lưu Tinh thân pháp, ngươi nếu muốn học ta liền dạy ngươi, nhưng không dạy không công, nên trả phí cho ta vật gì đó..."

Hắn vừa nói đến một nửa, bên ngoài có hạ nhân đi tới truyền lời:

"Gia chủ, Khanh lão gia tới chơi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.