Cô cẩn thận, mượn chút ánh sáng yếu ớt để áp môi mình lên môi Hoắc Liên Ngao, nhưng vừa chạm vào thì lại bị hụt. Một giây sau, Khang Kiều ngẩn người nhìn Hoắc Liên Ngao, bây giờ là…
Anh không những không lo lắng cô ở nhà một mình, còn không cho cô chạm vào người nữa?
Gã khốn này, rốt cuộc còn định giận tới khi nào chứ? Ngày mai anh tới Los Angeles rồi. Đây là chuyến công tác đầu tiên của anh kể từ ngày cô tới New York. Sau khi rời Los Angeles, anh tiếp tục tới Las Vegas. Chuyến đi này ít cũng phải mất một tuần, cũng tức là cuộc chiến tranh lạnh của họ sẽ kéo dài suốt một tuần.
Cô không muốn, mất ngủ không dễ chịu chút nào.
Cô nghĩ ra một cách. Cô cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em biết là anh chưa ngủ”. Không thấy anh trả lời, cô thở dài: “Xem ra chắc là anh không thích em vào phòng anh”. Vẫn im lặng.
“Thế thì em đi vậy.” Nói xong Khang Kiều làm bộ định ngồi dậy, nhưng anh vẫn thờ ơ.
Bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó mà nhảy xuống, Khang Kiều đành xuống giường thật. Nhưng cô làm rất chậm rãi và lề mề.
“Thế em về nhá!” Chân cô lần mò tìm dép lê.
Đi dép xong, cô đứng lên, bàn tay giữ lại khiến cô nhe răng cười.
Sau lưng vang lên tiếng anh: “Về đâu?”, cùng với đó ngọn đèn vách tường bên trái sáng lên.
Cô biết anh đã quay lại rồi. Cô cúi đầu, tư thế này có thể khiến co trông đáng thương, như chịu ấm ức gì to lớn lắm vậy.
Cô tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488321/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.