Trời xanh mây trắng, cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng hồng và chiếc váy xếp ly màu xanh da trời. Cô nắm tay ai đó và một người phụ nữ xinh đẹp cùng tới chùa Thanh Chân.
Đây là một hoạt động, người tới chùa Thanh Chân đều là người giàu có. Nói thật là cô hơi chán. Người được cô nắm tay cũng chán. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu nói chuyện.
Cánh cửa ấy được đẩy ra nhẹ nhàng, bốn chiếc chân cùng bước qua cửa. Họ đi men theo một con đường hẹp nhỏ, đi thẳng suốt, đi thẳng mãi.
Sau đó, cô nhìn thấy một tu viện cổ kính, bước chân không hẹn mà gặp, đồng thời dừng lại, dỏng tai nghe những âm luật vọng ra từ bức tường cũ kỹ loang lổ.
Đó là lần đầu tiên họ được nghe bài dân ca của nước Anh. Cô còn nhớ một chút ngắt quãng: Đứa trẻ sinh thứ Hai mặt mày tuấn tú, đứa trẻ sinh thứ Tư dễ chịu bi thương, đứa trẻ sinh thứ Sáu bụng dạ tốt.
Còn đứa trẻ sinh thứ Năm đã đi xa rồi.
Giọng hát trầm thấp, ánh nắng chiều hắt xuống xuống bức tường trên đầu cô.
Những dấu ấn của bức tường đã có tuổi giống như đôi mắt một người già đang nhìn cô trìu mến.
Trong nhiều đôi mắt như thế nhất định có đôi mắt giống bà ngoại chứ nhỉ? Cô nghĩ, nghĩ đến ngốc nghếch, nghĩ đến đờ đẫn, sau đó một giọng nói non nớt vang lên.
“Đứa trẻ sinh thứ Năm đã đi xa rồi. Chị ơi, xa là nơi nào ạ?”
Bỗng nhiên, bản dân ca cổ xưa như bị mắc kẹt, cứ lặp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488302/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.