Câu nói của Khang Kiều lập tức khiến sắc mặt Văn Tú Thanh trắng bệch ra, khuôn mặt nhỏ hoang mang tìm kiếm Hoắc Liên Ngao. Anh hơi nhíu mày.
Anh nhìn Khang Kiều, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô ấy đã lau sạch sẽ giày của em rồi sao?”.
Giây phút đó, Khang Kiều đã biết chuyện cô muốn biết.
Giống như lời mẹ nói: Sự áy náy của đàn ông duy trì được bao lâu?
Không không, lúc này cô không thể nghĩ như vậy được, anh đã thề rồi, anh đã thề bằng chính danh nghĩa mẹ mình.
Đây là nơi công cộng, cô không thể đùa quá trớn.
Cô vỗ trán, mỉm cười nhìn những người đang xem trò hề: “Ban nãy chỉ là đùa thôi, rất vui đúng không?”.
Cô nấc cụt vì rượu, đưa tay lên bịt miệng rồi nói bằng ngữ khí áy náy: “Tôi vừa uống chút rượu”.
Thế là cảnh tượng ban nãy lập tức biến thành hành động nhạt nhẽo của một cô gái say. Lời nói của cô cũng khiến biểu cảm trên khuôn mặt Văn Tú Thanh dãn ra. Khang Kiều bỗng nhiên cảm thấy mình như được di truyền khả năng đóng kịch của mẹ.
Khang Kiều cười nhạt với Văn Tú Thanh: “Ban nãy tôi có làm cô sợ không?”.
Văn Tú Thanh cuống quýt lắc đầu, sau đó vẫn mỉm cười với Khang Kiều.
Cô và cô ta xem ra vẫn rất hòa thuận, nhưng giọng nói lạnh nhạt của cậu chủ Liên Ngao lập tức phá vỡ bầu không khí ấy: “Mấy người đi hết khỏi đây cho tôi!”.
Cũng chỉ vài phút sau, trong phòng VIP chỉ còn lại Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao và Văn Tú Thanh.
Khang Kiều thu lại nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488276/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.