Sau khi biết tất cả đều cho Hoắc Liên Ngao mà ra, Nghê Hải Đường không mang mấy quyển sách anh tặng ra trút giận như trước. Bà chỉ khoác tay lên vai Khang Kiều nói một câu: “Cố gắng chăm sóc em trai, hôm nay mẹ dậy hơi sớm, phải về phòng nghỉ ngơi đây”.
Cô gật đầu, một Nghê Hải Đường như vậy càng khiến Khang Kiều khó chịu hơn.
Đưa Hoắc Tiểu Phàn về phòng nó, lúc này Khang Kiều mới phát hiện thằng bé trước nay rất thích nói, luôn sợ không cẩn thận bị người lớn quên lãng đó từ sau khi quản gia Diêu xuất hiện chưa nói câu nào.
Cô gượng cười, nâng mặt nó lên: “Hoắc Tiểu Phàn, quản gia Diêu đã nói, khi nào Tiểu Phàn lớn hơn một chút sẽ ngồi máy bay. Bây giờ em còn quá nhỏ, máy bay lên cao rất cao, em sợ hãi thì làm thế nào?”.
Hoắc Tiểu Phàn nhìn cô.
Khang Kiều không cười nữa, cái cớ này nghe ngu ngốc chết đi được.
Rất lâu sau…
Khang Kiều nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn u buồn gọi một tiếng chị.
“Chị, nếu em không nhận được cuộc gọi ở Singapore thì tốt rồi.”
“Vì sao?”
“Vì nếu như không nhận được, em sẽ có thể tiếp tục chơi với người máy của em. Con người máy già hơn em gọi nó là Tom. Nó sẽ đưa em đi vườn hoa chơi. Con trẻ hơn em gọi là Spike, nó sẽ kể chuyện cho em. Nhưng sau khi cú điện thoại đó xuất hiện, Tom không còn giống ông nội nữa, Spike cũng không còn giống bố.”
Câu nói ấy xoay vòng trong đầu Khang Kiều mấy vòng mới trở lại, sau khi hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488256/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.