Sánghôm sau, Khang Kiều đứng trước cửa phòng Nghê Hải Đường. Cô đã đứng đâyrất lâu rồi, khi định gõ cửa thì lại hạ tay xuống lần nữa. Khang Kiềukhông biết nên nói thế nào với bà về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Bà nhất định sẽ mắng cô, chắc sẽ nói là cô ngu ngốc nữa? Nói cô vì saokhông nghĩ cách chạy trốn. Không những vậy, bà kiểu gì cũng nói: “KhangKiều, lần này mẹ bị mày hại chết rồi”, “Khang Kiều, tiền mẹ bỏ ra chomày coi như phung phí”.
Cuối cùng, Khang Kiều vẫn quyết định không gõ cửa phòng Nghê Hải Đường.Trong lòng mình, cô thật sự vẫn cảm thấy chuyện chiều qua nghĩ thế nàocũng không giống như đã từng xảy ra.
Có lẽ cô đã gặp một cơn ác mộng, hoặc có lẽ là vài kẻ ranh rang không có việc gì làm giở trò trêu đùa. Khang Kiều vừa dậy khỏi giường là giở báo ra xem, lên mạng lướt web. Cô không thấy chuyện chiều qua được đăngtrên bất kỳ trang báo nào.
Mơ mơ màng màng trải qua một ngày, cho tới tận tối, mọi chuyện vẫn bình yên.
Lúc ăn cơm, Nghê Hải Đường bất chợt hỏi Khang Kiều một câu: “Chiều qua con đi đâu?”.
Đặt dao dĩa xuống đĩa, bàn tay đặt trên mặt bàn của cô hơi run rẩy.
“Giáo viên của con gọi điện thoại nói với mẹ chiều qua con không lên lớp.”
Khang Kiều hạ thấp giọng trả lời: “Hôm qua con hơi mệt nên ở lại ký túc xá nghỉ ngơi”.
“Ừm.” Nghê Hải Đường vẫn tin tưởng 100% những lời cô nói như mọi lần:“Sau này ăn uống chú ý một chút, ra ngoài đừng có ăn linh tinh”.
“Vâng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488228/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.