Giản Liêu làm việc cho Hoắc Liên Ngao ít nhiều cũng mang theochút tâm lý trả ơn. Năm thứ hai tới New York, Giản Liêu liền gặp phảivấn đề mà rất nhiều du học sinh thường phải đối mặt: Cuộc sống quẫnbách, sinh hoạt khó khăn.
Trong lúc cùng đường, GiảnLiêu nộp đơn xin trợ giúp học tập của quỹ DRL nhờ sự gợi ý của một duhọc sinh Trung Quốc khác. Quỹ này nhà nghệ thuật người Trung Quốc địnhcư tại Mỹ, Đới Nhược Lâm, một tay gây dựng, mỗi năm đều bỏ ra một phầnvốn để trợ giúp cho cuộc sống khó khăn của du học sinh Trung Quốc tạiđây.
Đơn xin của Giản Liêu nhanh chóng nhận được phê chuẩn của quỹ.
Ba năm sau, Giản Liêu gặp được người phụ trách quỹ DRL, Giản Liêu khi đóđã là một sinh viên có tiền đồ rộng mở trong mắt các giảng viên hướngdẫn.
Điều bất ngờ là người phụ trách quỹ DRL hoàntoàn không phải là một học giả đã sống quá nửa đời người, học thuật uyên thâm, mang theo một chiếc kính dày cộp. Chàng trái đứng trước mặt anhấy mặc một chiếc áo len đan tay màu be, đẹp như một bức tượng người bằng ngọc trắng, dịu dàng như một nhân vật bước ra từ một gốc đào, vừa lãngmạn vừa trong sáng.
Chàng trai đó chính là Hoắc LiênNgao, cháu ngoại của Đới Nhược Lâm, người chịu trách nhiệm cho quỹ dochính Đới Nhược Lâm chỉ định.
Sau giây phút gặp mặt ngắn ngủi, Giản Liêu xin phép ra về.
Về sau, dựa vào bảng thành tích xuất sắc, Giản Liêu đã tìm được một côngviệc không tệ tại New York. Vài tháng sau, anh ấy nhận được một cuộcđiện thoại từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488192/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.