Thiên Trụ Môn cách cảng Vân Mộng bất quá mấy chục dặm thôi, với tu sĩ mà nói đi đường như gió, không đến nửa canh giờ liền có thể đến nơi.
Bàng Tiểu Long là cái lắm mồm lắm lời, Yến Tiêu chỉ cần thỉnh thoảng ừm một tiếng, liền có thể mở ra nói nhiều của hắn, để hắn lải nhải một hồi lâu. Dọc đường đi này Yến Tiêu cũng hiểu biết lai lịch Thiên Trụ Môn, chỉ là không phân biệt được đạo sĩ béo kia đến tột cùng phóng đại mấy phần. Ở trong miệng hắn nói đến, Thiên Trụ Môn vốn là núi cao nguy nga chống đỡ thiên địa cân bằng, cao vút tầng mây, phàm nhân không thể đến, mấy vạn năm trước Thần giới đại chiến, Thiên Trụ Sơn đổ, thiên khuyết địa hãm*, nhân gian nửa là biển lửa nửa là đại dương mênh mông. Tiên hiền Nhân tộc thỉnh xuất khai thiên chí bảo Hỗn Độn Châu, dùng Hỗn Độn Châu bổ thượng thiên khuyết, nhân gian mới khôi phục bình yên ổn định. Sau đó mọi người vì tưởng niệm vô số Tiên hiền Nhân tộc hy sinh, liền nung đúc tượng Thần Nông, thành lập Thần Nông Tế.
(*Trời thiếu, đất sụp)
"Thần Nông Tế hai mươi lăm năm trước, là trăm năm đại tế một lần. Mỗi lần đại lễ, Đạo Minh trăm môn ngàn tông đều sẽ tham gia một buổi luận đạo Thần Nông, đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái luận đạo tỷ thí, người thắng cuộc liền có thể danh dương thiên hạ. Vốn dĩ Đạo Minh chuẩn bị thất bảo muốn làm phần thưởng, ai biết rằng Phượng Thiên Linh kia đánh cắp mất, ngay cả Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-khit-phong-nguyet/3442916/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.