Hắn ở kiếp trước được người đời ca tụng, được mệnh danh là thiên cổ kì đế, là vị hoàng đế tài ba. Cả đời hắn có thể nói là một trang sử vàng, nhiều lời ca tụng, nhiều lời tán dương về tài trị quốc, về tấm lòng thương dân như con. Nhưng đến khi nhắm mắt hắn mới phát hiện tất cả chỉ là sự giả dối bên ngoài. Hắn có thể đối xử với người khác rất tốt, rất tốt nhưng lại đối xử chẳng ra sao với chính đứa con của mình.
Hắn thương y, hắn luyến tiếc y, song hắn cũng mang theo một chút hận đối với y.
Hắn hận y, vì sự ra đời của y mà nữ nhân hắn thương yêu phải rời xa trần thế. Hắn vì vậy mà đối xử với y quá nghiêm khắc. Sự nghiêm khắc sắc lạnh tựa đao, tựa kiếm. Sự nghiêm khắc không phải xuất hiện từ tấm lòng của một từ phụ mà xuất phát điểm từ sự ích kỷ, hận thù. Hắn vì người khác mà phế bỏ y. Hắn vì muốn nhân nhượng cho kẻ khác mà bỏ qua y. Hắn vì chút ích kỷ của bản thân mà khiến y lâm vào khốn cảnh cũng khiến y triệt để hận hắn. Phụ tử hai người bọn hắn cứ vậy mà sống, cứ vậy mà hận thù nhau. Cũng cứ như vậy mà giày vò nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Cho đến khi hắn quay đầu muốn bù đắp thì đã quá muộn...