Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thấm ướt mắt. Trầm Di nhìn quần áo Sở Trung Thiên đang mặc, thậm chí còn có cảm giác hiện giờ đang là mưa mùa hạ.
Trong không khí chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
“Mau cởi quần ra.” Vừa như mệnh lênh, vừa như một phép thử, thử xem hắn cuối cùng đã tiến được bao xa vào lòng Trầm Di.
Tình dục cùng lý trí không ngừng đấu tranh trong nội tâm Trầm Di.
Nghĩ lại thì, khi hắn và Sở Trung Thiên làm, cho tới bây giờ hắn cũng đều chưa từng chủ động, luôn luôn là Sở Trung Thiên giúp hắn, luôn luôn vậy.
Thân thể chậm rãi nóng nên, là do xuân dược gây ra?
Nước ấm không ngừng dội lên người, Trầm Di ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đối phương, ánh mắt ôn nhu mà chân thành.
Vì cái gì? Tại sao phải đối tốt như vậy với hắn, cứ vứt hắn một bên không cần quan tâm chẳng phải tốt hơn sao?
Run rẩy đưa tay tới mép quần, cởi dây lưng, cả quần lẫn quần lót cùng tụt xuống đến đầu gồi.
Cúi người xuống, cởi quần ra. Sau đó Trầm Di đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Sở Trung Thiên.
Cái này, là giới hạn lớn nhất của hắn rồi.
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đang cúi đầu, ngây ngẩn cả người. Hắn cũng không trông mong là đối phương sẽ chủ động cởi quần.
Kinh hỉ không đủ để diễn tả cảm giác trong nội tâm Sở Trung Thiên ngay lúc này, cảm giác hạnh phúc nồng đậm lan tràn tới toàn thân.
Trầm Di cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355423/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.