Chương trước
Chương sau
Lại là thảm màu xanh lục tưởng như vô tận.

Golf là một môn nghệ thuật. Trong đó bao hàm từ tri thức về kiến trúc đến khí tượng.

Bản thân sân golf chính là một kiến trúc hoàn mỹ, greens, tee-box, hazards1…Dù gì đi chăng nữa cũng là kết tinh của nghệ thuật.

Khi vung gậy thì phải khống chế thân thể, đồng thời phải nắm chắc hướng gió cùng với tốc độ bay của bóng.

Sở Trung Thiên nhìn lướt qua Trầm Di. Sau đó hai người đi tới sân bóng, cũng chính là chiến trường.

“Ngươi chơi golf là để nói chuyện làm ăn?” Trầm Di hỏi Sở Trung Thiên.

“Ân, quả thực là như vậy.”

“Chẳng lẽ không có chút hứng thú nào của bản thân trong đó? Không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ từ trước tới nay hắn chỉ nỗ lực vì thăng chức, rồi quên mất đi những gì bản thân mình yêu thích.

Nếu như vậy có phải là quá tội nghiệp.

“Không có.” Thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng, Sở Trung Thiên khi làm việc thì luôn lạnh lùng như vậy.

“Vậy ngươi rốt cuộc thích gì a?” Không khỏi tức giận vì cuộc sống của Sở Trung Thiên, quãng thời gian nhàm chán như vậy, hắn làm thế nào mà vượt qua được?

“Ta thích làm tình cùng ngươi.” Vẻ mặt Sở Trung Thiên bình tĩnh giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.

“…” Trầm Di không còn gì để nói nữa.

Tại sao cái chuyện khó mở miệng như vậy mà Sở Trung Thiên lại có thể bình thản nói ra.

Tại điểm Tee-box ở rất xa thấy có bóng người. Người ở đó đang vẫy tay gọi bọn họ.

Trầm Di nhìn lại đằng sau, chỉ cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt.

“Đi thôi, không thành công cũng thành nhân.” ( đương nhiên câu này là ta chém rồi) Sở Trung Thiên cầm lấy hai túi gậy golf, cùng Trầm Di mở cửa xe lái đến Tee-box.

Khi xe đến Tee-box, tướng mạo người kia làm cho Trầm Di lắp bắp kinh hãi.

Những sợi tóc màu nâu nhạt thật dài, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lóe lên những tia nghịch ngợm, lớp lông mi dày, nước da không phải là trắng nhưng làm cho người ta cảm giác rất nhẵn nhụi, đôi môi phấn nộn. Làm cho người ta nhịn không được…dừng lại, hắn đang nghĩ cái gì vậy?

Khuôn mặt tựa như thiên sứ, làm cho người ta không thể đoán được tuổi cụ thể. Thoạt nhìn giống như hài tử 16-17 tuổi. Nhưng chiều cao của thân thể, không phải là chiều cao của một đứa trẻ.

“Là ngươi mời ta tới?” Thanh âm nhẹ nhàng phát ra. Khóe miệng hiện lên một nét nghịch ngợm.

“Đúng, hôm nay ta muốn đưa ngươi cái này.” Sở Trung Thiên đưa một bộ gậy golf trong tay mình đưa cho đối phương.

Ngón tay thon dài mở lớp bọc bên ngoài ra. Bên trong liền lộ ra gậy đánh bóng màu vàng, dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.

“Hoàng giả chi long? Trời ơi, ngươi làm như thế nào mà kiếm được?” Cặp mắt xinh đẹp mở to, lóe lên tia kinh ngạc và vui sướng.

“Khi bộ gậy này ra đời thì ta không ở trong nước, cho nên không mua được, đến nay vẫn còn cảm thấy buồn bực.” Rút một cây gậy ra, dưới ánh mặt trời phát ra màu vàng chói mắt.

Hoàng giả chi long: Gậy golf mà trên thân gậy, cổ, tay cầm và đuôi được khảm vàng 24k, gia công tinh xảo mà lại sắp đặt rất tao nhã. Đó không chỉ là một đạo cụ trên sân bóng, mà còn là hiện thân của sự sáng tạo hoàn mỹ, có giá trị thực dụng và giá trị lưu giữ rất cao.

Thời điểm đưa ra thị trường, giá bán cao tới 45 vạn.

Gậy golf mà chỉ ở Trung Quốc đại lục và đặc khu Hương Cảng phát hành, trên toàn cầu chì giới hạn sản xuất 30 bộ.

Chỉ có 30 bộ. Cho nên hiện nay giá của bộ gậy này đã cao lên gấp cả chục lần.

Ngón tay thon dài mở bên trong ra, lấy ra giấy chứng nhận.

“Số 030? Là của cái tên biến thái thích cờ vây?” Trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên, đầy nghi hoặc nhìn về phía Sở Trung Thiên.

“Tất cả những người mua được bộ gậy này ta đều đã điều tra qua, chỉ có người này là không quá cuồng nhiệt với golf, cho nên ta nghĩ chỉ cần có tiền thì hắn sẽ chuyển nhượng bộ gậy này cho ta.” Trên khuôn mặt của thiếu niên xinh đẹp lộ ra biểu tình chán ghét.

“Ta nghĩ tên biến thái thích cờ vây này thực ra là một tên điên, hắn nói chỉ cần ta chơi cờ vây thắng hắn, hắn sẽ chuyển nhượng bộ nay cho ta. Hắn là cửu đẳng2 nha!” Nghĩ tới tình huống lúc đó, thiếu niên bực bội gãi đầu, lúc ấy thiếu chút nữa hắn đã đấm vào mặt tên đó rồi.

“Ngươi rốt cuộc làm thể nào mà có được?” Trong đôi mắt của thiếu niên tràn đầy hiếu kỳ.

“Buôn bán cơ mật.” Mỉm cười chuyên nghiệp, Sở Trung Thiên nói với Trầm Di.

“Vậy hôm nay chúng ta đừng nói chuyện làm ăn vôi, trước hãy chơi bóng đi a.” Thiếu niên lấy cây gậy đưa cho Sở Trung Thiên.

“Ngươi không mang theo Caddy?” ( cái này chú thích ở chap 11 rồi nhé, mọi người chịu khó lật lại) Theo Sở Trung Thiên thấy, từ đầu đến giờ cũng chỉ có mình thiếu niên.

“Dùng Caddy của ngươi không được sao?” Thiếu niên liếc nhìn Trầm Di, cười hỏi. [ Caddy – cầu đồng là tên một chức nghiệp, không phải nói bọn họ là nhi đồng]

“Cái này…” Sở Trung Thiên muốn nói cái gì đó lại bị Trầm Di chen ngang.

“Ân, được a, nhưng mà ta là dân nghiệp dư…” Luôn muốn làm điều gì đó giúp Sở Trung Thiên, cho nên Trầm Di liền đồng ý.

Mấy ngày nay Sở Trung Thiên đã đem toàn bộ những chuyện Caddy cần làm dạy cho hắn. Đương nhiên còn có cả những chuyện mà Caddy không làm. [Đại thúc, ngươi càng ngày càng…]

“Tốt, bắt đầu đi.” Thiếu niên nghiềm ngẫm liếc nhìn Trầm Di, sau đó nói với Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên nghe thiếu niên nói vậy chỉ đành đặt bóng xuống, sau đó định vị.

Tốc độ gió 1m/3s, không thay đổi nhiều.

Nhìn ánh mắt tựa như lang sói của thiếu niên, Sở Trung Thiên bỏ việc một gậy vào lỗ. Chỉ cần hống cho thiếu niên này vui vẻ là được a?

Dùng sức vung gậy, quả bóng trên không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, rơi xuống greens, cách lỗ chỉ có 3m.

“A, thật đáng tiếc. Nếu tay trái của ngươi thêm một chút lực là có thể một gậy vào lỗ rồi.” Khuôn mặt đầy ý cười của thiếu niên xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông, làm cho ánh mặt trời càng trở nên chói mắt, xinh đẹp khiến cho người ta phải liếc nhìn.

“Đến lượt ta nha.” Ý cười xinh đẹp trên khuôn mặt trong nháy mắt biến mất, thoải mái tùy ý vung gậy.

Bùm một tiếng. Quả bóng trên bầu trời màu lam nhạt bay theo một quỹ tích vô xinh đẹp.

“Yeah! Vào nào” Thiếu niên giơ gậy lên hoan hô.

Quản bóng cũng tựa như nghe được lời hắn nói, rơi vào trong lỗ.

Sở Trung Thiên cùng Trầm Di không khỏi nhìn nhau một cái.

Mạnh…thật sự rất mạnh. Ngay cả so với dân chuyên nghiệp, cũng có khi còn mạnh hơn.

Ba người lái xe đến greens, khoảng cách 3m. Sở Trung Thiên dù có nhắm mắt cũng có thể đánh vào.

Sở Trung Thiên đánh cầu. Thiếu niên đứng đó khoe khoang với người bên cạnh.

“Ta rất giỏi a?” Biểu tình của thiếu niên lúc này chẳng khác nào một con cún nhỏ đang đong đưa cái đuôi.

“Thật sự rất giỏi.” Trầm Di nhìn bộ dáng thiếu niên, không khỏi bật cười.

“Hắc hắc, ta còn có thể giỏi hơn nữa, muốn xem không?” Sở Trung Thiên lúc này im lặng đứng chắn giữa hai người bọn họ.

“Thật sự rất giỏi nha, một gậy vào lỗ, thật sự là cam bái hạ phong.” Sở Trung Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói. Cúi người xuống, lấy bóng từ trong lỗ ra.

“Ngươi cũng rất giỏi. Còn có thể đảm nhiệm việc của Caddy.”

Không hiểu vì sao, Trầm Di cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng.

“Nga, hôm nay đến đây thôi a. Ngày mai đến câu lạc bộ chờ ta tiếp tục.” Thiếu niên nói với Sở Trung Thiên và Trầm Di. Sau đó tiếp tục đánh cầu.

Thiên niên như vậy là không muốn người khác quấy rầy? Hai người chỉ có thể biết điều, rút lui, đi về khách sạn.

Hai người cơm nước xong, dạo quanh Tây Hồ, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.

Trầm Di lau tóc đi từ phòng tắm ra. Nhìn thấy Sở Trung Thiên đang ngồi trên giường xem tài liệu.

“Làm sao vậy?”

“Không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất an.” Sở Trung Thiên nhìn tư liệu trên màn hình. Từ khi thấy thiếu niên, trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.

“Chủ quản của công ty đấu thầu là người cha, ta nghĩ hắn chỉ là một tên thiếu gia được bao bọc trong nhung lụa mà thôi. Nhưng không biết vì sao cứ cảm thấy có điểm là lạ.” Kim Chấn Vũ, nam, 23 tuổi. Trong nhà có 2 anh em.

Đối phương cũng có đôi mắt dã tính giống hắn.

Kim Chấn Vũ? Hồi trước đột nhiên gây ra một trận cười cho thiên hạ. Tên của diễn viên hình như không khác tên hắn là bao đâu?

Khi tình nhân y nói đại minh tinh này thận hư, nghĩ như thế nào cũng thấy thật buồn cười.

Trầm Di bắt chéo chân trên giường, ngồi nhìn máy tính của hắn.

Đường cong xinh đẹp và quyến rũ. Chỉ làm cho Sở Trung Thiên thấy trong bụng một hồi khô nóng. Đóng máy tính lại.

“Đừng chắn, ta không nhìn được gì.” Duỗi tay ra đẩy lập tức bị đối phương bắt lấy. Không hiểu sao trong nội tâm Trầm Di cứ cảm thầy có điều gì đó.

Sở Trung Thiên vươn lưỡi, liếm láp ngón tay của đối phương.

“Ngô…đừng…đừng nghịch.”

“Đây là phản ứng khi ngươi nói ta đừng nghịch?” Kéo khăn mặt bao quanh hạ thân đối phương. Phân thân đã đứng thẳng.

“Ta…nói ngươi…mà thôi.” Trầm Di muốn nói cái gì đó, lại không nói ta. Ôm lấy cố Sở Trung Thiên, thâm tình ôm hôn.

Đêm của niềm đam mê bắt đầu. ( Tên loại rượu mà Di Di hay được mời đó)

—————————–

Greens, tee-box, hazards1…: Các bộ phân của sân golf


Đẳng cấp của cờ vây phân biệt trên 2 hệ thống riêng biệt. Đó là hệ thống đẳng cấp nghiệp dư và đẳng cấp chuyên nghiệp:

Nghiệp dư

Kyu (cấp): Từ người mới bắt đầu chơi đến người chơi trung bình được chia thành nhiều cấp. Cấp mạnh nhất thường là 1 kyu, càng yếu, số kyu càng cao. Chữ kyu thường được viết tắt là k.

Ví dụ: Nếu thang nghiệp dư có 30 cấp từ 1 đến 30 thì cấp yếu nhất là 30k, cấp mạnh nhất là 1k.

Dan ( đẳng): Kí hiệu là d chỉ những người có sức cờ mạnh, phát triển các kĩ năng ở mức độ cao, sử dụng các thao tác nhuần nhuyễn. Trái với kyu, khi càng mạnh số đẳng càng cao. Ví dụ: 2d thì mạnh hơn 1d và 4d mạnh hơn 2d. Để phân biệt với dan chuyên nghiệp, ta gọi đây là dan nghiệp dư.

Chuyên nghiệp

Kyu: có lẽ chỉ có từ 5k đến 1k (1k là cao nhất). Đẳng cấp kyu của chuyên nghiệp nhằm chỉ đến những người sắp sửa bước vào thế giới chuyên nghiệp của cờ vây, có thể họ đang rèn luỵện, học tập trong các trường dạy cờ nổi tiếng.

Dan: Để phân biệt với dan không chuyên, người ta thường kí hiệu là p. Kì thủ được gọi là chuyên nghiệp khi được hiệp hội cờ vây của nước sở tại cấp chứng chỉ khẳng định trình độ chuyên môn. Một vài giải lớn thực sự chỉ dành riêng cho dân chuyên nghiệp. Hiện chỉ có vài nước là chứng nhận chuyên nghiệp như Nhật, Trung Quốc, Hàn Quốc, Bắc Triều Tiên. Một số kì thủ các nước phương Tây tìm đến “tầm sư học đạo” và họ được gọi là insei. Khi một insei đủ mạnh để vượt qua kì xét tuyển, họ được cấp chứng chỉ của nước đó và được xem là chuyên nghiệp.

Không biết cái tên biển thái này là chuyên nghiệp hay nghiệp dư nữa, nhưng dù sao cửu đẳng cũng là rất mạnh. Ở đẳng cấp chuyên nghiệp thì cửu đẳng là kịch rồi, còn thập đẳng là danh hiệu, không phải ai cũng có thể có mà phải qua các trận đấu quyết liệt mới giành được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.