Sở Trung Thiên đứng ở bãi đỗ xe nhìn thấy Trầm Di thì không khỏi ngây dại.
“Sao vậy? Bộ quần áo này không thích hợp?” Bất an sờ lên đá quý gắn trên cà vạt. Chỉ hy vọng trông mình không đến nỗi quá tệ.
“Không, không, rất phù hợp.” Thực con mẹ nó phù hợp, quá con mẹ nó phù hợp. ( =)))))
Quần áo thoạt nhìn thập phần đơn giản, chính là đá quý màu lam nhạt, lại làm tôn thêm khí chất ôn nhu mà hiền hòa của Trầm Di.
Kỳ thật đây chỉ là nhìn lướt qua.
Đá quý màu lam nhạt như giọt nước ôn nhu, nhẹ nhàng toát ra vẻ tịch mịch. Giọt nước treo lủng lẳng càng giống như là giọt lệ của tình nhân, làm cho khí chất của Trầm Di vốn là ôn nhu mà tịch mịch lại càng nổi bật hơn.
Sở Trung Thiên cố nén xúc động muốn lột âu phục của Trầm Di, hung hăng chà đạp một phen.
Kéo cửa xe ra, để Trầm Di lên xe.
Đi tới cửa ra vào của vũ hội, Trầm Di không khỏi ngây dại.
Hoa viên cực kỳ lớn, bên trong có thắp rất nhiều bóng đèn nhỏ rất tinh tế.
Ở một khoảng cách khá xa, có lẽ phải cao tới mười tầng, biệt thự màu trắng có mái vòm theo phong cách Châu Âu thắp đèn sáng trưng, càng đáng sợ hơn là bên trong phòng chính là một nhà kính lớn, trong đó có trồng rất nhiều thực vật nhiệt đới.
Cái này, cái này cũng thật sự quá khoa trương đi. Không chỉ có hoa viên, còn có một sân chơi khá lớn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355350/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.