“Sở Trung Thiên!!!!” Trầm Di vừa ngã vừa chạy đến chỗ Sở Trung Thiên.
Quỳ trên mặt đất, run rẩy ôm lấy Sở Trung Thiên.
Thủy tinh từ kính chiếu hậu, có một miếng thật to cắm trên tay Sở Trung Thiên. Quần áo bị xé rách hết cả.
Miệng vết thương chậm rãi chảy máu, nhuộm đỏ quần áo.
“Ngô…” Sở Trung Thiên mở mắt ra, toàn thân đau nhức giống như bị gãy vụn vậy.
Vừa lúc chiếc xe lao tới, chính mình lại không hề nghĩ ngợi mà nhào ra.
Câu hỏi vừa rồi của Trầm Di, Sở Trung Thiên đã trả lời, hơn nữa đáp án lại rất sâu sắc.
Nhìn biểu tình thương tâm của Trầm Di, Sở Trung Thiên chỉ muốn làm sao để Trầm Di rời khỏi nơi nguy hiểm này.
“Lúc này…ngươi nên…tin tưởng, ngươi đang rất…nguy hiểm…”
“Đến lúc này, ngươi còn ở đó mà nói lời ngu xuẩn gì nữa.” Trầm Di nỗ lực làm cho mình trấn định lại. Quan sát thương thế của Sở Trung Thiên.
Miệng vết thương vẫn đang chảy mái, nếu không đến bác sỹ, có thể sẽ nguy hiểm.
“Nếu như ta chết đi, ngươi sẽ khóc vì ta?” Vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nếu như hắn thật sự chết đi, nhưng không có một người nào khóc vì hắn, có phải là có chút quá thảm?
Sở dĩ mình không ngừng tìm cách khiến hắn rời khỏi Thiên Hạo, là vì bên cạnh Thiên Hạo quá mức nguy hiểm.
Nhưng mà, bên cạnh mình sẽ an toàn?
“Ngươi, ngươi đừng nói được không?” Nước mắt từ gương mặt chảy xuống. Trầm Di run rẩy tìm trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355316/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.