“Ha ha..” Sở Trung Thiên không khỏi nở nụ cười.
Dùng tay lấy thứ gì đó trong túi quần ra, ném lên trên bàn làm việc.
Nhìn qua có vẻ là máy nghe lén mini.
“Ông nội, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức không cần dùng kim loại cũng có thể làm ra tất cả các loại thiết bị.
“Ta có nên nói là, ngươi, đã già?”
Sở Trung Thiên nhàn nhã tựa trên mặt ghế.
Canh bạc lớn nhất trong đời đã bắt đầu.
“Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin, trực tiếp xử tử ta đi, để xem trong chúng ta ai là kẻ có thể cười ở phút cuối cùng. Chỉ có điều khi Sáng Thế đóng cửa, có thể ta sẽ gặp lại ngươi ở địa ngục.” Sở Trung Thiên vẫn mang bộ dáng thoải mái, mỉm cười nhìn ông nội hắn.
Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, đẩy nhanh tốc độ.
Ta muốn sống sót, chưa từng bao giờ có dục vọng muốn sống sót như vậy.
Muốn gặp lại khuôn mặt luôn mang vẻ cô đơn, nói cho hắn biết, ta yêu ngươi. Càng muốn nói cho hắn biết, ta sai rồi.
Sở Trung Thiên nỗ lực duy trì nhịp hô hấp của mình.
Chỉ có chính hắn biết rõ, tim của hắn đập nhanh đến cỡ nào.
Nhìn người ông mà hắn chưa từng gặp mặt, Cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút đục ngầu kia.
Cặp mắt của mình, cũng đã từng bị cừu hận che mờ, rất may mà mình đã thanh tỉnh.
Vốn hắn cũng muốn cứu vớt ông nội của mình, nhưng mà khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355306/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.