Chương trước
Chương sau
Ngày 31 tháng 10 năm 1992
Chết tiệt, kia là hóa trang kiểu gì vậy? Cứ để hở ngực mà đi lại trong đại sảnh, không biết lạnh à? Nhìn cái gì vậy? Móc mắt các ngươi ra!
Merlin à, ta hôm nay điên rồi, một đứa trẻ sao lại hấp dẫn ta, nhin nó cười với người khác, khiêu vũ với người khác, ta lại chỉ muốn lấy một tấm vải đen trùm nó lại, không để cho người khác nhìn. Ta, ta làm sao vậy? Mặc dù là Lily năm đó, ta cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, đây là tình cảm gì?
Chẳng lẽ thật sự như Lucius nói, ta cấm dục quá lâu? Có lẽ ta thật sự nên buông lỏng mà phát tiết?
Ngày 03 tháng 11 năm 1992
Chết tiệt, mấy ngày hôm trước ta nghĩ gì mà lại tin lời Lucius nói, đầu của ta lúc ấy nhất định không thanh tỉnh. Mà không thanh tỉnh đến mức lại thật sự đi tìm người, nghĩ lại tình huống xấu hổ lúc ấy, ta thật muốn Avada chính mình. Một cô gái trần truồng, bề ngoài cũng khá xinh nằm trước mặt ta, ta lại không… không hề xúc động. Merlin à, ta không bình thường sao? Người ngày đó vội vàng ném Galleon lại rồi vội vàng trốn kia, ta chắc chắn sẽ không thừa nhận đó là mình.
Đúng rồi, hôm nay lại nghe được cái danh hiệu “Slytherin tà ác”, tựa hồ rất lâu rồi không ai nói trước mặt ta như vậy, nhớ rõ người đầu tiên gọi ta như vậy là James Potter giờ lại có con trai bị gọi bằng danh hiệu này Harry Potter, đây có phải rất thú vị không?
Chẳng qua hiện tại, nếu mi dám có lá gan nói trước mặt ta như vậy, tất nhiên phải có lá gan gánh vác hậu quả, cho nên Weasley tóc đỏ, mi bị trừ điểm là hoàn toàn bình thường, đừng có dùng ánh mắt oán hận kia nhìn ta.
Ngày 20 tháng 11 năm 1992
Quidditch, lại là Quidditch, tiểu cự quái chết tiệt kia tuyệt đối có xung đột với Quidditch, năm trước bị Bludges đuổi, năm nay lại bị cả bốn trái banh cùng đuổi theo. Năm trước ta bất lực, năm nay ta vẫn bất lực, mặc dù đã tìm bà Hooch rồi nhưng vẫn không thể nào dừng trận đấu lại.
Thắng lợi, chẳng lẽ trong mắt các ngươi, trận đấu Quidditch còn quan trọng hơn tính mạng của nó sao? Nhìn nó bò ra chổi mà tránh né trên bầu trời, ta chỉ có khả năng giúp nó phòng ngự, giúp nó ngăn cản, bất lực giống hệt năm đó, khi đuổi tới chỉ thấy một đống hoang tàn. Severus Snape, mười năm qua rồi, mày vẫn yếu đuối như vậy, ngay cả người mình muốn bảo hộ cũng không bảo hộ được.
Hôm nay hạ lệnh cấm, hết thảy hoạt động của Harry Potter có liên quan đến Quidditch, tuyệt đối không thể cho phép nó ngồi trên chổi bay nữa. Đây là suy nghĩ duy nhất của ta lúc nó bình an đáp xuống mặt đất. Ta rít gào với nó, ta biết đây không phải lỗi của nó, nhưng ta lo lắng như vậy là do ngươi gây ra, cho nên ngươi tạm thời chịu chút lửa giận của ta đi.
Mang theo nó trở về hầm, ta không dám nhìn nhiều, ta sợ nhìn thấy thân thể nó chồng chất vết thương. Merlin à, ta, Severus Snape lại sợ hãi nhìn một đứa bé bị thương, ta nhát gan như vậy từ khi nào?
Ở trong phòng, ta kiểm tra cẩn thận xong, Merlin phù hộ, không bị thương lớn, một ít Độc dược là đủ để nó khôi phục hoàn toàn. Chỉ là ta không thể ngờ nó sẽ ôm ta, nhìn nó nắm tay ta, cùng với cảm xúc mềm mại trong ngực lúc nãy, ta có chút sững sờ, cảm xúc tốt đẹp như vậy ta chưa từng có. Sau này, ta có thể ôm nó, hưởng thụ cảm giác này không?
Ngày 02 tháng 01 năm 1993
Lễ Giáng sinh nghỉ dạy là dịp điều chế Độc dược hiếm hoi, không có tranh cãi ầm ĩ mỗi ngày, không phải chấm bài, không phải lên lớp Độc dược dạy một lũ cự quái, hết thảy đều khiến cho người ta từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Ta rốt cục có đủ thời gian ở trong phòng thí nghiệm mà điều chế Độc dược, thực sự không còn chuyện gì tuyệt vời hơn chuyện này nữa.
Nhưng mà cuộc sống tuyệt vời đó đã kết thúc, cho dù ta ở trong hầm cũng có thể nghe thấy thanh âm ồn ào của đám tiểu quỷ do tàu tốc hành Hogwarts mang đến đang chạy băng băng trong Hogwarts, như vậy tiểu quỷ lấy tử xà làm quà Giáng sinh cho ta cũng đã trở lại.
Ta lúc điều chế Độc dược căn bản không chú ý đến thời gian, cũng không để ý tiểu quỷ kia đã đợi ta rất lâu, trong lòng có chút áy náy, một ngày ngồi tàu hỏa, nó chắc cũng đã mệt mỏi rồi. Chỉ là lời ra nói ra thật là… Ta thấy, cả đời này chắc ta không đổi được giọng điệu khi nói chuyện. Nhìn nó giúp ta xử lý nguyên liệu Độc dược, ta muốn thu lại mấy lời vừa rồi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Quên đi, dù sao ngày mai nó cũng không có giờ, cứ như vậy đi.
Lord rời trang viên Potter, đây là tin tức mà nó mang đến cho ta hôm nay, cuộc sống sau này sẽ rất náo nhiệt đây.
“Giáo sư, chúc ngủ ngon.” Lời nói đơn giản kia, trong trí nhớ của ta, trừ mẹ ra, không ai trước khi đi ngủ nói với ta như vậy, nhìn bóng dáng nó rời đi, ta tiến vào mộng, nhưng giấc mơ đêm nay tựa hồ rất ngọt ngào.
Ngày 09 tháng 01 năm 1993
Potter chết tiệt, sinh nhật của ta liên quan gì tới ngươi, sao lại dám đổ sạch vạc của ta đi, kéo ta ra khỏi phòng thí nghiệm, quả nhiên, ta đã quá dung túng ngươi rồi, để cho ngươi to gan dám làm với ta như vậy.
Merlin, ngài quả nhiên bị Arthur đè, vì sao lại để ta nghe lời của tiểu cự quái kia, ngây ngô ngồi trước bàn ăn như một thằng đần, nhìn nó bưng bát mì trường thọ lên. Ta theo thói quen cầm đũa, ăn mì, quả nhiên mỹ vị giống hệt năm trước, bất quá biểu cảm kia của nó là gì, thất vọng sao, không được nhìn ta không biết dùng đũa liền thất vọng như vậy sao, thật tốt quá, không uổng công ta tự học tập, xem ra khiến cho người khác khó chịu quả nhiên có thể làm bản thân vui vẻ hơn.
Quà tặng, nếu tổ chức sinh nhật cho ta, tự nhiên quà sinh nhật sẽ không có, nhưng… Ta nhìn một đống hộp trước mặt, nó rốt cuộc muốn tặng ta quà gì?
Một hộp lá trà, theo Harry nói là trà xanh Đông phương, trực tiếp pha mà không cần bỏ thêm đường, mật linh tinh, còn có tác dụng điều dưỡng thân thể, trung hòa độc tố, thật vậy sao? Vậy có thể bỏ vào Độc dược, tỷ như thuốc hồi phục không?
Một hộp thuốc bột màu trắng, cái này chưa từng gặp, tuyệt đối không phải bột mì, cho dù đặt trên bàn cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y. Quả nhiên, là thuốc đông y, cái này cũng thú vị, Độc dược trong giới phù thủy đều là chất lỏng, rất ít khi ở thể rắn, nghe nói thuốc đông y cũng phải pha, nhưng có một số là dạng tán nhỏ hoặc là bột, vậy Độc dược cũng làm được đúng không?
Còn có, Potter chết tiệt, còn có thứ này, đừng tưởng rằng ta không biết, đây rõ ràng, rõ ràng là thuốc dưỡng tóc gì đó, ta vì cái gì cần mấy thứ chết tiệt này, ngươi nghĩ ta là con Khổng tước bạch kim Lucius kia sao?
Nhìn quà tặng của ngươi hôm nay tạm được, mì trường thọ ăn cũng ngon, tạm thời không đá ngươi ra ngoài.
Ngày 14 tháng 02 năm 1993
Gilderoy Lockhart chết tiệt, thật sự không nên chờ hắn có đại não, nhìn Hogwarts ngày hôm nay xem, giống như toàn bộ đều vùi mình trong màu hồng. Còn có mấy con xông vào lớp học, gọi là thần tình yêu gì nữa, hừ, đồ chơi kia, ta ném ra ngoài tất cả, còn dám quấy rầy ta giảng bài, ta sẽ ném chúng vào vạc nấu Độc dược.
Chỉ là ta không ngờ rằng ở ngày như vậy lại có người tập kích Harry Potter, nhìn nó cả người quần áo rách nát, trên người đầy bụi bẩn xông vào phòng làm việc của ta, ta quả thực không thể tin được, thậm chí trong nháy mắt còn có bối rối cùng đau lòng? Từ khi nào thì Hogwarts không an toàn như vậy, nếu hôm nay nó không né được… Ta thật muốn xích nó vào mình, như vậy có lẽ nó sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Nhưng khi ta nói chuyện với Salazar bọn họ thì càng hiểu rõ, lịch sử đều nói điêu, nhìn Salazar hiện tại xem, nhớ đến lúc mình mới vào Slytherin vô cùng sùng bái ông ấy, ta đột nhiên có cảm giác mình đã quá điên rồi.
Nhưng ta không ngờ rằng tên Weasley kia lại không có đại não đến vậy, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ, tuyệt đối không thể để nó tạo thành nguy hiểm cho Harry. Nhưng hiện tại tạm thời không có chứng cớ đành phải đợi thôi, bất quá Gryffindor, bảo thạch của các ngươi đừng có nghĩ đến nữa.
Ngày 17 tháng 03 năm 1992
Ta ẩn thân lặng lẽ theo sau Harry, thu lại khí tức của mình, nhìn nó bận rộn trong phòng bếp, nhìn nó nhẹ nhàng đi ra hành lang hoàn toàn vắng vẻ bên ngoài. Ta cẩn thận chú ý bốn phía, nhất định phải bắt được kẻ đánh lén kia, lại lớn gan đến vậy dám ở trong hầm ngầm của Hogwarts mà tập kích chủ nhân Hogwarts.
Tựa hồ có tiếng hít thở rất nhỏ, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa, hành lang này trừ hai người chúng ta còn có người khác. Nhìn Harry phía trước không hề cảnh giác, ta bước nhanh hơn, nói cho nó biết? Không, từ từ. Ta lén lút dùng mấy bùa phòng ngự cho Harry phía trước, sau đó lẳng lặng đi phía sau nó, im lặng chờ cá mắc câu.
Ron Weasley! Gryffindor chết tiệt, ai cho mi lá gan dám ở trong Hogwarts tập kích Harry. Còn có Draco, Zabini, các ngươi là Slytherin, sao lại lỗ mãng như vậy, đầu óc của các ngươi đâu, vứt ở trang viên của mình không mang tới trường sao?
Hừ, quả nhiên, Gryffindor phạm lỗi thì coi là không lớn. Một đám ngu ngốc trong Hogwarts nói ta không công bằng, thiên vị nhà của mình, vậy bọn chúng nên đến xem tình huống này, không biết danh hiệu giáo sư thiếu công bằng nhất của ta có nên trao lại cho người khác không? Dumbledore, quả nhiên trong mắt cụ chỉ có Gryffindor, Slytherin chịu nhiều ủy khuất hơn nữa đối với cụ mà nói cũng chỉ là chuyện râu ria, giống chuyện năm đó của ta. Trừ điểm, cấm túc, trừng phạt cho người dám ngang nhiên tập kích bạn học ở trường chỉ như vậy thôi sao, Dumbledore, lòng của cụ quá mức lệch lạc rồi.
Trường Sinh Linh Giá của Lord? Nhật ký đó lại là đồ vật như vậy, may mắn Harry đã rời đi, nếu không vạn nhất nó xúc động, mọi việc sẽ không suôn sẻ thế này. Tiêu hủy sao? Không thành vấn đề, dù sao dựa theo tin tức Harry nói với ta vào Lễ Giáng sinh, linh hồn của Lord đã đầy đủ, vậy có cái này hay không cũng không quan hệ.
Dumbledore, cụ muốn thử tôi sao? Vậy tôi sẽ để cụ yên tâm, một lọ Độc dược ăn mòn đổ xuống, nhật kí cứ vậy rách rung tóe, tiêu hủy trước mặt cụ, cụ an tâm rồi chứ. Vậy nếu cụ đã an tâm, cuốn nhật kí rách nát này, tôi sẽ cầm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.