Severus Snape, sao ngươi lại tới đây?” Jame Potter nhìn người đàn ông một thân màu đen trước mặt, nhất thời nhảy dựng lên giống hệt mèo bị giẫm vào đuôi. Sao tên Snivellus đáng ghét kia lại ở trong nhà mình, James đang cao hứng vì cuối cùng cũng có thể ôm bảo bối của mình mà vui vẻ vượt qua kì nghì hè thì bất chợt buồn bực.
“Ta nghĩ mi nên rõ ràng, với phòng ngự của trang viên Potter, không ai mời, ta làm sao vào được.” Severus Snape khinh bỉ nhìn James, “Quả nhiên không nên chờ mong mi có đầu óc, xem ra giấc ngủ dài mười mấy năm đã khiến não mi héo rút rồi.”
“Ai để cho ngươi tới?” James tiếp tục la hét, không để ý Lily và Harry đang tới.
“Cha, là con mời giáo sư tới.” Harry uỷ khuất nhìn James, “Con không thể để giáo sư tới sao? Giáo sư là chủ nhiệm nhà con, ở Hogwarts rất quan tâm con.”
“A, bảo bối của cha, sao con có thể…” James oán hận trừng mắt với Severus, sao tên này lại lừa bảo bối của mình, không thể tha thứ.
Severus không thèm để ý kẻ có đại não còn không bằng đứa trẻ ba tuổi, nhìn Harry ở bên cạnh đang kéo tay áo mình, lạnh lùng nói: “Buông ra, Potter! Tay của ngươi để nhầm chỗ rồi, sư tử cha ngu xuẩn của ngươi ở bên kia.”
“Snivellus, lấy tay của ngươi ra khỏi Harry, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cướp Harry đi.” James giận dữ nói rồi lập tức cúi đầu nhẹ nhàng với Harry: “Harry bảo bối, không phải sợ, cha lập tức sẽ cứu con khỏi lão già kia.”
“Potter, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-bat-kien-nhi-dich-on-nhu/23078/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.