12h trưa, trong lúc mọi người đang ăn trưa ở canteen thì Khải Thiên lại đi tới trại giam số 1 của công an Hà Nội ở phường Phúc Diễn, quận Nam Từ Liêm Hà Nội để thăm gặp ông Mạnh Hưng. Trên tay cầm túi đồ ăn, anh đi tới gặp công an trực ban xin gặp phạm nhân Mạnh Hưng:
- Phùng tổng viết giấy đi, xong rồi đưa cho tôi. Tôi sẽ dẫn anh đi gặp ông ta.
- Cảm ơn anh.
Viết giấy và ký chỉ mất 5’ thôi, Khải Thiên theo sau anh công an trực cũng điển trai lắm tới căn phòng thăm gặp phạm nhân.
- Anh ngồi chờ 1 chút, sẽ có 1 đồng chí đưa ông ta ra ngoài.
- Cảm ơn anh nhiều.
Ông Mạnh Hưng ăn quá nhiều lộc của người khác, trước khi chưa bị bắt thì ông ta béo tròn béo trắng ra, bụng thì phưỡn rồi lúc nào cũng cười hề hề thế nhưng khi bị bắt vào đây mới chỉ 1 tháng thôi ông ta xuống sắc kinh khủng: râu ria mọc lởm chởm, quầng mắt thâm sì như mắt gấu trúc và mái tóc nhuộm đen của ông ta đã xuất hiện vài sợi bạc.
- Phùng tổng tới đây để cười nhạo tôi đấy à? Hay là lại nói đạo lý với tôi?
- Không phải những vấn đề đó. Hôm nay tôi tới đây trước là để thăm chú, sau đó tôi muốn chú làm rõ 1 số chuyện.
Ở trong trại 1 tháng trời và không có ai thăm nom khiến ông Hưng thiếu thốn tình cảm, bây giờ có Khải Thiên tới thăm ông ta, ông ta cúi đầu rồi sụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-thien-em-xin-loi-/3404120/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.