- Thống lĩnh, nên ngừng không ngừng, tất có hậu họa. Chỉ cần thống lĩnh chọn năm trăm huynh đệ theo Phòng mỗ một chuyến là được rồi, sau này bất luận có bao nhiêu chuyện thị phi, Phòng mỗ nhất định sẽ một mình gánh chịu!
Thấy Vương Đức Nhân đã xiêu lòng muốn thử, Phòng Ngạn Tảo tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
- Ừ- hô!
Vương Đức Nhân thở dài thườn thượt,:
- Nhất định phải đêm nay sao? Ta còn chưa mặc quần đây này? Hay là, ngày mai chúng ta tiếp tục thăm dò khẩu khí của tên họ Trình kia? Nếu quả thật có tấm bản đồ kho báu kia, lúc đó ra tay cũng không muộn, ngươi nói có đúng không!
- Thống lĩnh!
Phòng Ngạn Tảo nôn nóng dậm chân, thật không hiểu được đối phương vốn là người sảng khoái, sao đột nhiên lại trở nên do dự không quyết như vậy.
- Sáng mai cái tên họ Trình đó nhất định từ biệt xuống núi, nếu thống lĩnh cố giữ, ắt sẽ khiến hắn nghi ngờ! Một khi hắn có chuẩn bị rồi, chúng ta ngược lại sẽ khó thành công!
- Tổng cộng mới có mười mấy người, cứ tính hết cả đám lính hộ vệ dưới núi, trong tay hắn cũng chỉ có hai trăm người. Đến có hai trăm tên địch mà cũng không xử được, ngươi cho rằng huynh đệ dưới trướng ta đều là bùn đất nặn thành chắc?
Vương Đức Nhân cau mày, trong lời nói toát lên vẻ vô cùng không vui:
- Trưởng sử về nghỉ ngơi đi, chuyện lớn như vậy, ta nhất định sẽ thương lượng với các huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486556/quyen-4-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.