Hắn với Vương Đức Nhân xưng huynh gọi đệ, lại hành lễ vãn bối với Phòng Ngạn Tảo, vô hình chung đã tạo ra một khoảng cách giữa hai người Vương, Phòng. Phòng Ngạn Tảo là một kẻ tinh tường, há lại không nghe ra cái ý bên trong? Liền hừ lạnh một tiếng, lùi ra nửa bước, cúi lạy đáp lễ:
- Tại hạ bạc phúc, sao làm nối tiên sinh của Trình Quận Thủ chứ? Ta bây giờ đang phụng lệnh Mật công phò tá Vương thống lĩnh, ngươi hay là ngang hàng luận giao với ta thì hay hơn!
- Không dám, không dám. Phòng tiên sinh độ lượng cao thượng, đâu phải là thứ cỏ rác như Trình mỗ đây leo cao được chứ. Nhưng mà khách thuận theo chủ, nếu tiên sinh đã là nửa chủ nhân của nơi đây, Trình mỗ xin quá đà một chút, gọi tiên sinh là Phòng công vậy!
- Hừ!
Phòng Ngạn Tảo cười lạnh, tuy không vui, nhưng cũng đành nghe theo cái tôn xưng ấy. Dù sao mình cũng là kẻ đọc sách, xưng huynh gọi đệ với cái tên hại dân hại nước Trình Danh Chấn này đúng là tổn hại giá trị con người. huống hồ lần này tên họ Trình đó đến trước ắt có chuyện, trước khi chưa làm rõ chân tướng, cũng không cần thiết khiến quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng.
- Mấy huynh đệ này là? Tại hạ trông rất quen mặt?
Đã sớm dông dài lải nhải với tên Phòng Ngạn Tảo hết kiên nhẫn rồi, Vương Đức Nhân lại tiếp lời, chắp tay hướng về phía Hùng Khoát Hải.
- Đều là huynh đệ tốt của ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486550/quyen-4-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.