- Huynh nói bừa!
Đậu Hồng Tuyến không thể nào chịu đựng nỗi oan khuất như thế, nước mắt thoáng chốc trào ra.
- Muội không có! Muội, muội từng làm thế lúc nào? Huynh muốn bôi nhọ muội, cũng chẳng thể không phân phải trái như vậy, a...
- Hừ hừ!
Đậu Kiến Đức tiếp tục cười lạnh, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn.
- Muội không có sao? Thế ta hỏi muội, nếu La Nghệ hỏi con trai hắn về địa thế sông núi, quân tình dân tình của bên ta, muội có thể bảo đảm La Thành sẽ không cung cấp chăng? Ta lại hỏi muội, một khi Thiết kị U Châu quân nam hạ, muội sẽ giúp nhà chồng tương lai giết ca ca, hay là giúp ca ca đối phó với bên chồng? Không trả lời được, đúng không? Thế thì ta lùi một bước, lại hỏi muội, nếu sau này hai quân đụng độ, muội hi vọng La Thành đâm Phục Bảo một nhát, hay hi vọng Phục Bảo bổ tên họ La kia một đao?
Một loạt câu hỏi liên tục, tựa như sấm nổ bên tai Đậu Hồng Tuyến, bức Đậu Hồng Tuyến ngừng khóc, liên tục thối lui. Những vấn đề giống vậy nàng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng một tiểu cô nương dù sao vẫn cảm thấy những vấn đề đó còn cách mình rất xa, không cần lập tức nghĩ ra đáp án. Nay đột nhiên bị Đậu Kiến Đức bức ép phải nhìn thẳng vào hiện thực, mới phát hiện đáp án hoá ra đã được trưng bày rõ ràng, chỉ là bản thân mình trước kia cứ một mực tránh né mà thôi.
- Không có lời nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486527/quyen-4-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.