- Vậy...vậy làm sao mà được.
Ông lão gấp đến độ liên tục xua tay.
- Vốn là thứ lấy không, đại nhân ngài đã không so đo với chúng ta, chúng ta sao có thể...
- Cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng. Lão nhân gia hiện tại không cần những thứ này, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm.
Trình Danh Chấn cười giải thích.
- Năm xưa ta hận nhất là cẩu quan lấy không, ăn không phải trả tiền, hiện tại mình đã trở thành quan, không thể học làm cẩu như người ta được.
Ông lão bất đắc dĩ, đành phải cười đáp ứng, đôi mắt không ngừng nhìn về phía La Thành và Đậu Hồng Tuyến, trong mắt tràn ngập vẻ tự hào.
Địa phương có một vị quan tốt như vậy, cũng đích xác là niềm tự hào của dân chúng. Đậu Hồng Tuyến nghiêng đầu nghĩ, nhìn sang Trình Danh Chấn, khẽ nói:
- Chẳng trách ca ca ta luôn khen ngươi, ngươi thật sự là một vị quan tốt so với những người ta từng thayas. Cho dù là phụ cần đồi Đậu Tử, mùa xuân người ta thường phải lấy rau dại để chống đỡ, khó có được như ở nơi này. Bên này của ngươi, mạnh hơn bên kia rất nhiều.
- Bên ta nhiều năm trước đã bắt đầu đồn điền rồi, cho nên mới có thể được như thế.
Trình Danh Chấn không đoán được ý tứ của Hồng Tuyến, vô cùng cẩn thận đáp lại.
- Bên kia Đậu vương gia là không có nhiều thời gian rảnh, ta nghe nói năm nay, ông cũng đã bắt đầu hạ lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486502/quyen-4-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.